Đã sớm bỏ chạy từ lâu, ngồi vào trước bàn ăn.
Trong miệng ngậm giá đỗ, nàng nhướng mày nhìn Tô Hướng Dương với vẻ mặt đắc ý, làm một cái mặt quỷ.
Tô Hướng Dương cảm thấy Tô Hương Noãn thật trẻ con, liền trừng mắt, im lặng quay đi, sau đó lại lập tức quay người lại làm mặt quỷ với Tô Hướng Noãn.
Vừa làm xong mặt quỷ, nàng đã nghe thấy giọng mẹ: "Lề mà lề mề làm gì vậy? Mau ăn đi.
"
Với sự uy nghiêm của mẹ, Tô Hướng Dương chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Tô Kiến Quốc nhấp một ngụm canh cải, cảm giác uống vào rất dễ chịu!
Lại tự phục vụ cho mình một bát canh cải với rất nhiều rau nữa.
Lý Ngọc Mai ăn hết rau xanh trong miệng, nói với Tô Kiến Quốc: "Tôi thấy bên ruộng ngô đã chín, ngày mai có thể bắt đầu bẻ rồi.
"
Tô Kiến Quốc uống ngụm canh cải cuối cùng trong bát rồi nói: "Được, bà có thể tới sau, tôi và đại ca đi trước, hôm nay anh ấy nói rằng ngày mai anh ấy cũng sẽ đi bẻ ngô.
"
Lý Ngọc Mai không có bất kỳ phản đối nào, hai gia đình đã cùng nhau làm chung trong nhiều năm qua, đến lúc đó, bà sẽ nấu nhiều đồ ăn hơn và mang đến cho hai người.
Ngày mai là thứ bảy, Tô Hướng Uyển cùng ba chị em cũng sẽ đi phụ giúp việc đồng áng.
Trẻ em ở nông thôn đã từ lâu phải có trách nhiệm lo liệu việc nhà, ngay cả Tô Hướng Noãn, em út trong ba chị em cũng có thể nấu một số bữa ăn đơn giản.
Ăn tối xong, Tô Hướng Uyển và Tô Hướng Dương rửa bát, Tô Hướng Noãn quét nhà.
Tô Kiến Quốc đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, băm cỏ cho lợn, vì bọn hắn đã ăn no rồi, mà lũ lợn chưa được cho ăn nên chúng kêu lên rất nhiều vì đói.
Tô Kiến Quốc thấy chỉ còn đủ cỏ heo cho buổi sáng ngày mai, nói với ba chị em: "Sáng mai ba chị em các con đi cỏ heo, cỏ heo sắp hết rồi.
"
Cỏ heo trong nhà, đều là lúc nhàn rỗi ba chị em đi nhặt, khi ba chị em không rảnh, chính Tô Kiến Quốc mới là người đi nhặt, vì để ba chị em tiện mang cỏ heo về, cha còn làm cho ba người họ mỗi người một cái gùi xinh xắn.
Sau khi dọn dẹp xong, ba chị em trở về phòng làm bài tập.
Tô Hướng Dương đang cúi đầu làm bài tập toán thì nghe thấy tiếng mẹ hét lên: “Dương Dương, có người đang tìm con.
”
Tô Hướng Dương có chút mơ hồ không biết lúc này ai sẽ đến tìm nàng, nhưng nàng vẫn là bỏ bài tập toán xuống, đứng dậy đi ra khỏi nhà.
Khi nàng bước ra khỏi cửa phòng, mẹ nàng đang hướng phía mình bĩu môi, ra hiệu về phía cửa.
Tô Hướng Dương nhìn ra ngoài cửa.
Đứng ngoài cửa là một cậu bé tuấn tú khoảng mười một, mười hai tuổi trông cứ như bước ra từ trong sách.
Lang diễm độc tuyệt, không có người thứ hai.
Làn da trắng, mày kiếm mắt phượng, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trên môi nở nụ cười.
Đó là anh trai của Lục Quyên Quyên, Lục Thanh Dã.
"A Dương.
"
“Hôm nay nhà ta giết gà, ta có để lại đùi gà cho muội nè, mẹ ta hầm rất lâu, rất mềm và rất ngon!” Thiếu niên đưa đùi gà cho tiểu cô nương trước mặt.
Tiểu cô nương cong mày nhìn Lục Thanh Dã, nhận lấy đùi gà trong tay cậu, “Cám ơn ca.
”