Gương mặt bà vốn đã già nua, nay hai mắt sưng húp, má hõm sâu, dường như chỉ trong một đêm toàn bộ nếp nhăn trên mặt cùng tập hợp lại kháng nghị.
Mặt bà sạm đen khô vàng, rất giống với lá cây dưới cây dương trước cổng nhà, héo rũ hư thối.
Chu Tử Thanh biết kiểu gì bà Từ cũng sớm không chịu đựng nổi đến cầu xin cô.
Chu Tử Thanh không nhìn bà Từ, lạnh lùng đi thẳng đến trước cửa phòng phía đông, cô không đi vào, chỉ đứng ngoài hô:"Nếu như mợ chưa chết, thì dựng lỗ tai lên mà nghe.
Mẹ kiếp, rốt cuộc mợ coi mình là ai? Mợ lấy mạng mình ra uy hiếp ai đấy, có bản lĩnh thì mợ tới trước mặt cháu mà nói.
”“Bước đầu tiên là tuyệt thực để lấy giấy chứng minh nhà đất? Kế đó mợ định làm gì, có phải mợ muốn tìm dây treo cổ, hay nhảy sông tự vẫn? Sửa đổi tên sở hữu giấy chứng minh nhà đất?”“Cháu nói cho mợ biết, không có chuyện đó đâu, đừng nằm mơ nữa.
Mợ có bản lĩnh thì đừng tuyệt thực nữa, trực tiếp treo cổ trước mặt cháu này, sau khi chết, cháu cam đoan, nhất định cháu sẽ đất giấy chứng minh nhà đất cho mợ.
"Nói xong, Chu Tử Thanh không để ý bà Từ đứng ở phía sau, xoay người đi vào nhà chính.
Nếu như Chu Tử Thanh không nói ra, chắc cô tự làm mình nghẹn chết mất, sống quá uất ức mà.
Chị ta tính khóc lóc náo loạn để cướp đồ của cô, nếu thực sự thỏa hiệp, e rằng hoàn cảnh của cô càng thê thảm hơn, đó mới là hoàn toàn sống trong vô vọng.
Mặc kệ phòng phía đông bên kia kêu khóc ầm ĩ ra sao, Chu Tử Thanh rửa mặt xong xuôi, trở về phòng lên giường nằm ngủ.
Sáng sớm vẫn cứ bị đánh thức.
Cô nghĩ ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, ước muốn có hơi xa xỉ.
Nhà nào trong thôn cũng đều nuôi chừng hơn mười mấy hai mươi con gà, rồi cả chó vườn, tầm bốn năm giờ sáng, khi mà trời vẫn còn tờ mờ sáng, gà gáy chó sủa, lần lượt luân phiên.
Bên này bắt đầu, bên kia tiếp nối, một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, hài hoà như một dàn giao hưởng lớn.
Chu Tử Thanh ngồi dậy, cả người vẫn còn ngái ngủ, cô ngáp một cái.
Cô nhìn qua cửa sổ thủy tinh ra bên ngoài, ống khói phòng bếp đã tỏa khói ra bên ngoài.
Từ Giai đang bơm nước giúp bà Từ.
Chu Tử Thanh nhanh nhẹn tết tóc gọn gàng, đi giày bước ra ngoài.
Một mình Từ Giai vốn không nhấc nổi thùng nước lên, mặt nghẹn đến đỏ bừng mới xách được thùng nước từ giếng khoan lên.
.