Trong quan điểm của Chu Vu Phong, nếu anh cùng Tưởng Tiểu Đóa đã là vợ chồng, thì ở những chuyện liên quan đến gia đình, tốt nhất là nên hỏi thêm ý kiến của cô, huống chi những thứ đồ trong nhà hiện giờ, đa số đều là của hồi môn mà Tưởng Tiểu Đóa mang tới.
"Được, được.
"
Tưởng Tiểu Đóa gật gật đầu, liền đi tới chiếc hộp tủ đỏ trong phòng.
Đó là một cái tủ hộp hình chữ nhật dài khoảng 1.
5m, hầu hết người dân ở Lâm Thủy thị đều dùng hộp tủ như vậy, chỉ cần một cái đã có thể đựng hết được quần áo của cả nhà, cực kì thực dụng.
Mở nắp tủ lên, Tưởng Tiểu Đóa cúi đầu lật quần áo lên, lấy ra một cái áo khoác màu đỏ thắm, lại đem nắp tủ đậy xuống.
Từ trong túi áo khoác, cô lấy ra một khối khỏ được bọc bằng vải, cẩn thận từng li từng tí mở ra, bên trong có tổng cộng 5 đồng.
Tưởng Tiểu Đóa ý tứ sâu xa nhìn Chu Vu Phong một chút, ánh mắt kia tràn ngập lo lắng, trong nhà thực sự chỉ còn dư lại 5 đồng này.
Chu Vu Phong tự nhiên là có thể xem hiểu ý tứ của cô, kiếp trước anh có EQ cực cao, thậm chí còn nghiên cứu qua tâm lý học, làm sao lại không hiểu được suy nghĩ của cô gái đơn thuần này.
Chu Vu Phong nhìn Tưởng Tiểu Đóa, dùng sức gật đầu hai cái, để cho cô có thể yên tâm.
"Vu Na, 5 đồng này em cầm trước, để chị đi lấy phiếu lương cho em.
"
Tưởng Tiểu Đóa đem 5 đồng trong tay đưa cho Chu Vu Na.
"Cảm ơn chị dâu.
"
Chu Vu Na cũng không do dự, đầu tiên là nhận tiền, sau đó cảm kích hướng về Tưởng Tiểu Đóa cúi đầu.
Chu Vu Chính đã một ngày không được ăn gì, số tiền này cô thực sự rất cần, nếu như chỉ có một mình Chu Vu Na, nói không chừng cô còn có thể do dự, thậm chí còn không muốn đến cửa nhà anh trai để hỏi tiền.
Tưởng Tiểu Đóa lại tới chỗ giá áo, từ quần áo bên trong lấy ra một ít phiếu lương, đưa cho Chu Vu Na.
"Cảm ơn chị dâu.
"
Đồng dạng, Chu Vu Na tiếp nhận phiếu lương, đem tiền cùng phiếu lương siết chặt trong tay.
Đây chính là thứ dùng để cứu mạng chị em bọn họ.
"Cái kia! chị dâu, chúng em đi đây.
"
Chu Vu Na hướng về Tưởng Tiểu Đóa lễ phép gật đầu, kéo Chu Vu Chính đi ra ngoài cửa.
Cũng không có chào hỏi Chu Vu Phong, tuy rằng chuyện ngày hôm nay, cô rất cảm kích Chu Vu Phong, nhưng những chuyện trước đó, Chu Vu Phong đã mang đến cho cô thương tổn quá sâu.
Thời điểm cô tự mình đi tìm Hồ Hán nói chuyện, Chu Vu Phong ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ, đã bị đánh bao nhiêu cái, chỉ có chính cô biết, cũng từ đó trở đi, từ trong đáy lòng liền căm ghét Chu Vu Phong.
"Anh, tạm biệt.
"
Thời điểm đi tới cửa, Chu Vu Chính mới vẫy vẫy tay nhỏ, lên tiếng chào tạm biệt anh trai.
"Tiểu Chính, tạm biệt.
"
Chu Vu Phong vội vàng vẫy tay đáp lại, lộ ra nụ cười nhẹ.
"Đi mau.
"
Chu Vu Na cau mày nói một câu, càng thêm dùng sức kéo Chu Vu Chính, bước nhanh về phía trước.
Trong phòng chỉ còn dư lại mình cùng Tưởng Tiểu Đóa, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía cô, Chu Vu Phong vẫn còn có chút bị kinh diễm.
Trên gương mặt nhỏ xinh của Tưởng Tiểu Đóa, không hề có một chút đồ trang điểm, da dẻ giống như em bé vừa non mịn vừa trắng như tuyết, ngoài đôi mắt hoa đào to tròn biết nói, cô còn có một đôi môi đỏ mọng tự nhiên trông cực kỳ cuốn hút.
Có điều cũng chỉ là thưởng thức trong chốc lát, Chu Vu Phong có chút áy náy thu hồi ánh mắt.
"Anh đi ra ngoài một chuyến.
"
Chu Vu Phong cất bước đi về phía cửa.
"Anh muốn đi đâu?"
"Đi tìm Hồ Hán tính sổ!"