Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn


Mười phút nữa là tới hai giờ, Diệp Mạn đã sớm tới phòng làm việc của thị trưởng Mao.Thị trưởng Mao còn đang bận rộn: "Chờ tôi mấy phút, tôi xem hết mấy tài liệu này đã.”"Vâng thị trưởng Mao, ngài cứ bận rộn." Diệp Mạn ngồi xuống.Thư ký La mang lên cho cô tách trà, hai người nói chuyện phiếm vài câu đợi thị trưởng Mao xử lý xong công việc.

Ông ta đưa tài liệu cho thư ký La, lúc này mới ngồi vào chỗ đối diện với Diệp Mạn, nâng tách trà lên uống một ngụm, cười ha hả nói: "Nghe nói TV màu của cô đã chạy quảng cáo ở tỉnh Đài, bán hàng ở toàn tỉnh rồi nhỉ?Diệp Mạn cười nói: "Đúng là có quảng cáo, nhưng cùng lắm chỉ bán được một vài khu vực xa xôi trong tỉnh thôi, còn chưa bán được tới toàn tỉnh đâu.”Thị trưởng Mao xua tay nói: "Cô không cần phải khiêm tốn.

Đồng chí Tiểu Diệp, thuế mà nhà máy các cô nộp năm nay xếp thứ ba toàn huyện, cũng là một trong ba đơn vị nộp thuế trên một triệu của toàn huyện.”Diệp Mạn vô cùng kinh ngạc: "Thật vậy sao...”Tầm tháng năm nhà máy bọn họ mới thành lập, lúc mới bắt đầu sản xuất lượng tiêu thụ không tốt lắm, lượng tiêu thụ tăng mạnh cũng chỉ mới xảy ra tầm bốn năm tháng gần đây.

Nói cách khác, trên thực tế, công trạng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ năm nay toàn bộ dựa vào thành tích của nửa cuối năm.

Một nhà máy mới vừa thành lập hơn nửa năm, chỉ có hơn bốn trăm người, số lượng thuế nộp lên lại vượt qua một đám nhà máy lớn trong huyện, khó trách trong lúc cấp bách thị trưởng Mao lại gặp riêng cô nói chuyện.Thị trưởng Mao đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mạn chỉ cười khổ một cái, hư hư thật thật nói: "Đồng chí Tiểu Diệp à, tình hình thực tế trong huyện còn bết bát hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Rất nhiều đơn vị, đừng nói là tìm cách không nộp thuế lên, thậm chí chỉ cần họ không vươn tay đòi tiền của huyện cũng là tốt rồi.”Chuyện như thế này Diệp Mạn không tiện bình luận, chỉ có thể an ủi ông ta một chút: "Thị trưởng Mao đừng lo lắng, mọi việc đều sẽ khá hơn thôi.”Thị trưởng Mao lắc đầu, xua tay nói: "Khó lắm.

Cải cách nhiều năm như vậy rồi, biện pháp nào cũng nghĩ tới nhưng vẫn không thấy hiệu quả gì.

Tiểu Diệp, nếu nhà máy các cô có thể tiếp tục duy trình tình hình phát triển như thế này, sang năm nhất định có thể trở thành người nộp thuế nhiều nhất ở huyện chúng ta, trở thành doanh nghiệp dẫn đầu ở huyện.”Diệp Mạn cũng tin tưởng vào điểm này, không phải vì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của cô rất mạnh mà là vì các doanh nghiệp nhà nước cũ trong huyện làm ăn càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng lụn bại, sang năm lại là một năm dài đằng đẵng, nếu không thể vượt qua được hai doanh nghiệp đứng đầu, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không còn sức cạnh tranh vậy sẽ cố ý, trực tiếp đóng cửa.Cô mỉm cười nói: "Thị trưởng Mao, chúng tôi sẽ cố hết sức.”Thị trưởng Mao vui mừng gật đầu, rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính: "Đồng chí Tiểu Diệp, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô phát triển tốt như vậy, có thể kéo các đơn vị khác trong huyện cùng phát triển không? Tôi cũng không gạt cô làm gì, qua hết năm nay, trong huyện lại có hai ba nhà máy phá sản rồi đóng cửa.

Bởi vì hiệu quả làm ăn trong năm không tốt, các nhà máy hầu như đều không tuyển lao động mới, người trẻ tuổi không có việc làm.

Bây giờ lại có thêm nhiều công nhân sắp bị nghỉ việc, trong huyện cũng không có cách nào sắp xếp cho bọn họ.

Nếu nhiều người như vậy không có việc làm sẽ xảy ra hỗn loạn lớn.”Diệp Mạn không nghĩ tới thị trưởng Mao lại ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho cô, cô có thể làm gì được chứ? Đây là xu thế chung của thời đại, không phải chỉ mình ý chí của cô là có thể thay đổi được.Có điều thị trưởng Mao đã hỏi, cô cũng có thể nói với ông ta một vài suy nghĩ của mình.Ngẫm nghĩ một lát, Diệp Mạn nói: "Thị trưởng Mao, qua hết năm chúng tôi còn chuẩn bị nhập một hai dây chuyền sản xuất từ nước ngoài về, chờ sau khi dây chuyền sản xuất được vận chuyển về sẽ tuyển dụng thêm một nhóm công nhân nữa.


Có điều nhiều lắm cũng chỉ có thể tuyển dụng một hai trăm người thôi.”"Vậy sao...!Cái này cũng rất tốt, có thể giải quyết vấn đề kiếm sống của hơn mấy trăm gia đình đấy." Thị trưởng Mao cười gật đầu: "Nhà máy sản xuất TV của các cô phát triển nhanh thật.”Diệp Mạn nói tiếp: "Năm sau chúng tôi chuẩn bị tăng tốc, nhanh chóng mở rộng thị trường, bắt đầu ra quân từ thấp tới cao.

Những chuyện khác tôi cũng không thể giúp được, chẳng qua nếu như trong huyện có đơn vị nào nguyện ý chuyển đổi, sản xuất một số bộ phận liên quan cho sản phẩm của nhà máy chúng tôi, chỉ cần giá cả không khác lắm so với giá nhập vật tư của nhà máy, nhà máy chúng tôi chắc chắn sẽ ưu tiên cân nhắc doanh nghiệp địa phương.”Thị trưởng Mao lập tức vui mừng nói: "Bộ phận liên quan mà cô nói này gồm những cái gì?”Diệp Mạn liệt kê từng cái cho ông ta: "Rất nhiều, chúng ta nói từ nhỏ đi.

Ví dụ như hộp giấy đóng gói TV của nhà máy, tấm xốp foam, còn có dây ni lông dùng để buộc chặt khi đóng gói hàng - những thứ này là đơn giản nhất.

Ngoài ra, chúng tôi còn cần các sản phẩm hỗ trợ liên quan như chốt mở, nguồn điện, dây điện các loại.

Nếu có doanh nghiệp nào trong huyện nguyện ý chuyển đổi qua sản xuất các sản phẩm hỗ trợ mà nhà máy chúng tôi cần, tốt nhất là vốn dĩ bọn họ đã làm những thứ này rồi thì khi chuyển đổi sản xuất sẽ tốn ít chi phí, đồng thời có thể kiểm soát tốt chi phí sản xuất.

Thị trưởng Mao, nhà máy chúng tôi không có căn cơ gì, bây giờ cũng không thể nói là có thành tích lớn tới bao nhiêu, chỉ có thể miễn cưỡng coi như có miếng cơm ăn mà thôi, cho nên có vài lời tôi cũng muốn nói trước.

Nếu không thể kiểm soát chi phí được thì chúng tôi không thể hợp tác, bằng không tới lúc chúng tôi không khống chế được chi phí, sản phẩm không còn sức cạnh tranh trên thị trường nữa sẽ bán không được hàng, vậy chính là đập bể chén cơm của toàn bộ những người trong nhà máy, vấn đề này tôi phải phụ trách cho bọn họ.”Thị trưởng Mao gật đầu: "Tất nhiên rồi, lúc họp tôi sẽ nói lại với các đơn vị có ý định, để bọn họ trước tiên bàn bạc với các cô xem có thể hợp tác hay không.

Cụ thể thế nào hai bên tự đàm phán, huyện sẽ không can dự vào.”Có câu cam đoan thế này Diệp Mạn cũng an tâm hơn.

Có điều đối với đề nghị thế này cô cũng không có lòng tin quá lớn.

Doanh nghiệp nhà nước muốn chuyển hướng cũng không dễ, nếu không đã không có nhiều doanh nghiệp nhà nước phải đóng cửa như thế.

Nếu muốn mở rộng ngành này còn phải nghĩ các biện pháp khác.Diệp Mạn suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Thị trưởng Mao, tôi có một ý tưởng không lớn này.


Nhiều người trẻ tuổi trong huyện không có việc làm, trong nhà không có thu nhập, sinh hoạt khó khăn tựu trung lại thành vấn đề.

Qua năm mới, huyện có thể sửa đường một chút, sửa cho rộng rãi, như thế cho dù là vận chuyển hàng hóa ra khỏi huyện hay thu mua nguyên vật liệu về cũng thuận tiện hơn nhiều.”Từ xưa tới nay, đụng tới xây dựng đều là việc làm tốn người tốn của nhất, không chỉ sửa đường cần công nhân, đồng thời còn có thể kéo theo các nhà máy nhà máy xi măng, nhà máy đá, các ngành sản xuất liên quan khác trong huyện cùng phát triển.Sửa đường? Thị trưởng Mao kinh ngạc nhìn Diệp Mạn: "Đồng chí nhỏ như cô đúng thật có nhiều ý tưởng.

Sửa đường quả thật có thể tạo ra không ít việc làm cho mọi người, thế nhưng lại cũng tốn không ít chi phí, tài chính trong huyện e rằng có chút khó khăn.”Diệp Mạn cười nói: "Đây chỉ là một chút cái nhìn chủ quan của tôi, cụ thể thế nào còn phải xem tình hình trong huyện.”Thật ra bây giờ mặc dù tài chính trong huyện không dư dả nhưng cũng không xuất hiện làn sóng các nhà máy đóng cửa, cho công nhân nghỉ việc trên quy mô lớn, thời điểm khó khăn nhất vẫn chưa tới.

Hơn nữa bây giờ vẫn chưa tiến hành cảnh cách tài chính và thuế, thuế thu được từ các đơn vị đa phần đều được các địa phương tự mình giữ lại, chỉ nộp một ít lên trên.

Qua mấy năm nữa, sau khi cải cách chế độ phân chia thuế, một nửa thuế thu được phải nộp lên trên, địa phương chỉ có thể giữ một nửa, khi đó sẽ lại càng không có tiền.Cô vô cùng muốn sửa đường, nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vừa mới bắt đầu, lợi nhuận thu được đều phải quay đầu vào tái sản xuất và mở rộng quy mô để giúp doanh nghiệp lớn mạnh, trước mắt căn bản không có tài chính ủng hộ cho việc sửa đường, chỉ có thể đợi xem hành động của huyện.Chuyện này quá lớn, thị trưởng Mao trầm ngâm một lát nói: "Tôi sẽ cùng với lãnh đạo trong huyện thảo luận một chút về chuyện này.”"Thị trưởng Mao, đã gần tới ba giờ." Đột nhiên, thư ký La đứng ở cửa nhắc nhở.Thị trưởng Mao cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên tay, ngại ngùng nói với Diệp Mạn: "Ba giờ tôi còn có một cuộc họp, không giữ cô lại được.

Đồng chí Tiểu Diệp,cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là một đơn vị vô cùng có triển vọng và tiềm lực của huyện chúng ta, các cô cứ cố gắng làm, nếu có khó khăn gì có thể tìm tới huyện, huyện có thể giúp được nhất định sẽ giúp.”Diệp Mạn cầm túi xách đứng dậy, khom người nói: "Cảm ơn thị trưởng Mao đã ủng hộ công việc của chúng tôi, tôi đi về trước.”***Diệp Mạn về lại nhà máy, trưởng ban Mộc đợi không kịp vội vàng hỏi: "Thị trưởng Mao nói gì thế?”Diệp Mạn bỏ túi xách xuống, nói trọng điểm: "...!Nếu năm sau có nhà máy muốn chuyển hướng, muốn làm các sản phẩm liên quan tới nhà máy TV của chúng ta, chú nhất định phải trấn cửa nghiêm ngặt.

Một là giá cả không thể cao hơn so với giá chúng ta nhập vật tư bên ngoài về, hai là chất lượng không thể chênh lệch, nếu hai điểm này không đáp ứng được vậy kiên quyết không thể hợp tác, cho dù là ai tìm tới cũng thế, chú không thể đồng ý.

Nếu chú thấy ngại có thể đẩy lên đầu cháu, còn về hợp đồng cung cấp hàng hóa chính thức, cháu sẽ nói luật sư Trần soạn thảo tốt, cũng ghi rõ hai điều khoản này vào, một khi làm trái với điều khoản thì hủy bỏ hợp đồng cung cấp.

Nếu việc này tạo thành tổn thất gì cho nhà máy chúng ta, cũng sẽ căn cứ vào hợp đồng và pháp luật tương ứng mà truy cứu trách nhiệm của bọn họ.”Trưởng ban Mộc bày tỏ thái độ: “Cháu yên tâm, chắc chắn chú sẽ làm nghiêm ngặt.”“Đương nhiên là cháu tin chú rồi, cháu sợ chú bị làm khó vì ân huệ thôi.” Diệp Mạn nói thẳng thừng.

Đó là một nơi nhỏ bé, một xã hội của những mối quan hệ giữa con người với nhau, trưởng ban Mộc tốt bụng như thế, nhỡ bị người ta bám lấy thì sao!Trưởng ban Mộc xấu hổ: “Trước kia làm việc ở Hồng Tinh đều là người quen cả, mọi người gặp nhau thường xuyên, nhiều khi rất khó để từ chối, nhưng giờ chú cũng đã thay đổi nhiều rồi.”“Dạ vâng, cháu tin trưởng ban Mộc, nếu không thì sẽ không yên tâm mà giao nhà máy cho chú quản lý.


Chú chuẩn bị một chút, qua năm nay chúng ta sẽ tuyển nhân viên, số lượng khoảng một trăm, hai trăm người, đến khi dây chuyền sản xuất mới về tay chúng ta thì sẽ bắt đầu tuyển dụng ngay và nó sẽ được đào tạo trước, dây chuyền sản xuất mới sẽ chính thức bắt đầu ngay khi nó được vận chuyển.” Diệp Mạn dặn dò một vài điều, năm sau cô sẽ dành thời gian ở Phụng Hà nhiều hơn, những việc ở nhà máy phải nhờ trưởng ban Mộc.Trưởng ban Mộc đáp lại.Diệp Mạn vừa nhắc nhở trưởng ban Mộc xong thì có người đến tìm, nhưng không phải là tìm trưởng ban Mộc mà người đấy đến tìm cô.Chung Tiểu Cầm thấy vẻ mặt của Diệp Mạn bối rối, liền hỏi: “Giám đốc, hay tôi bảo cô ấy đi nhé.”Diệp Mạn đặt bút xuống: “Thôi, cứ để chị ta vào đi, xem chị ta muốn nói gì.”“Được.” Chung Tiểu Cầm ra ngoài, một lát sau dẫn Diệp Nhị Ni vào trong.Vừa vào cửa, Diệp Nhị Ni đã trách móc: “Tam Ni, tìm em khó thật đấy, chị đến đây mấy lần rồi nhưng em không có ở đây, em đi đâu thế, sao không về nhà?”Diệp Mạn lạnh nhạt nói: “Đi làm việc ở nơi khác, chị tìm em có việc gì không? Cốc Kiến Thành bị kết án sao?”Diệp Nhị Ni ngượng ngùng nói: “Cái này...!Chị cũng khuyên rồi nhưng cha của anh ấy không nghe, lấy tiền của nhà họ Cốc ký vào biên bản thỏa thuận rồi đến đồn cảnh sát nói giúp cho Cốc Kiến Thành nên anh ta bị giam một lúc rồi được thả ra.

Tam Ni, cái này chị phải nói thật, chị đã cố lắm rồi, là cha bị tiền che mắt nên không nghe chị khuyên, chuyện này không trách chị được...”Diệp Mạn gật đầu: “Đúng là không trách chị được, nhưng chị không làm theo lời em dặn, như vậy thỏa thuận lúc đầu của chúng ta sẽ vô hiệu, em còn phải làm việc khác, hôm nay chị đến tìm em rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện gì thì nói luôn, không có chuyện gì thì chị về đi.”Diệp Nhị Ni không ngờ Diệp Mạn lại thẳng thừng như thế, có chút gượng gạo nói: “Chị, chỉ là chị lâu không gặp em, nhớ em đúng không? À phải, sắp đến tết rồi, năm nay em về nhà đón tết đi, một mình cô đơn thì ra thể thống gì nữa.”Diệp Mạn thấy buồn cười, trước đây sao không thấy chị hai mời mình đến nhà chị ta ăn tết, máu mủ ruột già đều nịnh bợ như này, chán thật.

“Không cần đâu, em còn phải đến Phụng Hà, rất có thể em sẽ ăn tết ở đấy.”Diệp Nhị Ni hoài nghi nhìn cô: “Sao lại đón tết ở nơi xa thế, chẳng phải đón tết ở nhà tốt hơn sao? Sao em làm giám đốc mà vất vả thế,ăn tết cũng không được yên tĩnh.”Diệp Mạn cau mày: “Thế chị nghĩ tiền của giám đốc từ đâu ra? Chị đến chỉ để nói cái này à? Thế thì mời chị về cho.”Diệp Nhị Ni vội nói: “Không phải, là có chuyện khác.

Cái kia...!Chị nghe nói, nhà máy của em sẽ trả ba tháng lương làm tiền thưởng cuối năm hả?”Diệp Mạn không mấy bất ngờ khi tin tức này bị truyền ra ngoài, cô cũng không nghĩ đến việc giấu giếm, dù sao cũng là khích lệ tài năng của nhân viên, tầm mười ngày nữa, lúc phát lương mọi người cũng sẽ được biết.Nhưng Diệp Mạn liếc nhìn Diệp Nhị Ni: “Chị hỏi cái này làm gì?”Diệp Nhị Ni dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn Diệp Mạn: “Sao em lại hồ đồ thế, phát nhiều tiền lương như vậy làm gì? Một người được trả ba tháng lương làm tiền thưởng cuối năm, ít nhất cũng phải được chục nghìn rồi? Em kiếm được nhiều tiền là để làm như vậy sao?” “Vậy thì tiêu như nào?” Diệp Mạn hỏi: “Đưa cho chị tiêu à? Dựa vào đâu? Nhân viên làm việc hết mình vì nhà máy, cống hiến cho nhà máy, đây là điều họ xứng đáng được nhận.

Chị thì có tư cách gì mà nhảy vào phản đối?”Diệp Nhị Ni bị hỏi đến mức á khẩu, mất một lúc mới nói lại được: “Chị...!Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”Diệp Mạn nhếch môi châm biếm: “Cảm ơn.

Nếu không còn gì khác thì mời chị về.” Diệp Nhị Ni thấy Diệp Mạn là người không dễ động nên bực bội, nhưng hôm nay chị ta đến để xin giúp đỡ, đành phải kiềm chế lại cơn giận rồi nói: “Tam Ni này, còn có chuyện này nữa, hiệu ích của nhà máy sản xuất giày da ngày càng đi xuống chứ đừng nói gì đến tiền thưởng cuối năm, có thể trả lương đúng hạn là tốt lắm rồi.

Em xem chị với anh rể của em có thể đến nhà máy của em để làm việc không? Dù sao các em cũng cần tuyển thêm người, tuyển ai mà chẳng được, chi bằng tuyển người nhà của mình trước.” Chị ta đang đỏ mắt vì ghen tị với số tiền thưởng cuối năm là ba tháng lương.

Diệp Mạn không nói nên lời: “Trước đây em đã nói rõ với chị là không được rồi.

Nếu một ngày nào đó chị nghỉ việc hẳn, em có thể giúp chị viết giấy ghi nợ, em vay hai nghìn tệ để chị làm ăn buôn bán, những cái khác thì em chịu, em không giúp được.”Nửa năm không gặp, Diệp Mạn vẫn như vậy.Diệp Nhị Ni tức giận: “Nhưng chị là chị ruột của em đấy, em đối xử với người nhà lạnh nhạt thế à, bảo sao người trong nhà không ai thích em!”Nói xong, chị ta tức giận cầm theo túi xách rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa chửi, nói Diệp Mạn không có tình người, không quan tâm người nhà, chỉ biết phàn nàn.

Hoàng Ái Linh không nghĩ rằng việc mình đến tìm Diệp Mạn lại nghe được những lời này, lúng túng cực kỳ nên cô ấy vội trốn đi, lặng lẽ đi về tranh thủ lúc nghỉ ngơi, cô ấy đi tìm Thiệu Dương và nói với Thiệu Dương những gì đã xảy ra ngày hôm nay: “Diệp Mạn đáng thương quá, chị gái của chị ấy hung dữ thật, còn bảo Diệp Mạn đừng trả lương cho nhân viên, người ta chăm chỉ, cần cù làm việc như thế, dựa vào cái gì mà bảo không được trả lương, xấu tính thật sự!”Thiệu Dương thở dài: “Thôi, em đừng quan tâm đến mấy chuyện này, nếu giám đốc Diệp đã gây dựng nhà máy được lớn mạnh như thế này chắc hẳn trong lòng chị ấy cũng có kế hoạch, em không phải lo đâu.”Hoàng Ái Linh bĩu môi nhìn cậu: “Không phải chú của anh sẽ đi Nhật sao? Em nghe nói giám đốc Diệp và những người khác đang tìm người giúp mua dây chuyền sản xuất, anh có thể nhờ chú của anh mua hai dây chuyền sản xuất giúp Diệp Mạn.” Thiệu Dương bật cười: “Cô cả của tôi ơi, chú của anh đi dự hội thảo nghiên cứu y học, chú ấy có biết gì về dây chuyền sản xuất đâu, em là đang làm khó người khác hay sao?” Chú của anh ấy là bác sĩ, chỉ biết dùng dao mổ, làm sao hiểu được về dây chuyền sản xuất.Hoàng Ái Linh cố chấp: “Em không cần biết, chú của anh giỏi như thế chắc chắn chú ấy có thể làm được.

Anh giúp cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ đi mà, anh xem các công nhân làm việc nhiệt tình như vậy, trưởng ban Mộc đối xử với chúng ta rất tốt, còn cả giám đốc Diệp trẻ tuổi đã gây dựng được nhà máy lớn mạnh như bây giờ thật không dễ dàng chút nào, chúng ta giúp được chút nào thì hay chút nấy.

Anh nói khéo với chú của anh, lỡ đâu chú ấy có người quen thì sao? Giúp được thì giúp, nếu thật sự không giúp được thì thôi, dù gì cũng chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà, nếu anh không nói thì em sẽ nói.” Nói thì dễ, ngày nay không dễ thực hiện các cuộc gọi ra nước ngoài.

Thiệu Dương không lay chuyển được Hoàng Ái Linh, đành nói: “Nếu điện thoại trong nhà máy không gọi sang nước ngoài được, để sau khi chú ấy về rồi nói, chú ấy chắc chắn sẽ gọi điện vào dịp tết, đến khi ấy anh sẽ bảo với chú, nếu mua được thì chúng ta sẽ báo cho giám đốc Diệp về chuyện này, không được thì thôi, tránh việc làm người khác mất hứng.


Như vậy được khôn?”Hoàng Ái Linh vui vẻ ôm lấy cánh tay cậu ấy: “Thiệu Dương, em biết anh là người tốt nhất mà.”Thiệu Dương chua chát nói: “Anh tưởng trong lòng em chỉ có mình giám đốc Diệp là tốt nhất, ngày nào cũng mang đồ ăn vặt cho chị ấy, tối nào cũng đi tìm chị ấy.” Diệp Mạn hoàn toàn không biết đôi uyên ương kia đang nói xấu mình.Đợi sau khi Diệp Nhị Ni rời đi, cô ấy nghĩ về điều đó và tìm thời gian để hỏi trưởng ban Mộc chuyện nhà họ Diệp, tuy những người này không đáng sợ nhưng đề phòng những người đấy lại đến nữa, cô chẳng biết gì hết nên tìm hiểu đôi chút thì hơn.

Sau khi nghe câu hỏi của Diệp Mạn, trưởng phòng Mộc nói: “Dù cháu không hỏi thì chú cũng định nói với cháu.

Trong vài tháng qua, em trai cháu đã đến đây vài lần, nhưng chú đã ngăn cậu ta lại.

Lúc đầu, cha cháu đã gây ra rất nhiều rắc rối, đáng lẽ ông ta phải bị kết án nhưng nhà họ Cốc đã bán căn nhà cũ ở ngoại ô, gom cho cha cháu hai nghìn tệ trả viện phí, vẫn còn số dư, vì thế cha của cháu đã đồng ý viết thư thỏa thuận.

Vì vậy, Cốc Kiến Thành đã được thả ra ngoài sau khi bị nhốt một thời gian.

Hiện tại cha cháu vẫn đang sống với quả phụ Quách, hình như em trai và chị dâu của cháu cũng ở chung với họ, những người khác nói cảm thấy thật hoang đường”Thực sự không thể hiểu làm sao lại có một gia đình như vậy, già trẻ lớn bé đều ngớ ngẩn, vợ chồng Diệp Bảo Hoa chưa ly hôn, Diệp Quốc Minh chưa ly hôn đã ở với góa phụ, ông ta không sợ mình biến thành trò hề trong mắt người khác sao.Diệp Mạn biết rất rõ về hai cha con Diệp Quốc Minh, cả hai đều là những sinh vật hèn nhát chỉ biết nằm trên người phụ nữ và hút máu nên không có gì phải sợ hãi.

Cô quan tâm đến người ngoài: “Cốc Kiến Thành thì sao? Sau khi ra ngoài thì đi đâu rồi?” Trưởng ban Mộc nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là làm việc ở nhà máy sản xuất linh kiện, vốn dĩ nhà máy sản xuất linh kiện muốn đuổi việc cậu ta nhưng không phải vì làm việc ở nhà máy nên cậu ta mới bị thương sao? Cha mẹ của cậu ta đến nhà máy làm loạn, khóc lóc kể lể, nhà máy cũng hết cách đành cho cậu ta ở lại.

Nhưng nghe nói bây giờ mọi người rất sợ cậu ta, gặp cậu ta thì phải đi đường vòng, cái cậu này...!Nếu sau này cháu gặp cậu ta, tránh xa cậu ta ra nhé.” Diệp Mạn gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu với anh ta thì có gì để mà gặp nhau?” Không cần trưởng ban Mộc nói, cô cũng sẽ tránh xa cái thứ kinh tởm như thế.

Nhưng tiếc là Diệp Quốc Minh đần độn kia vì chút lợi ích nhỏ mà thả Cốc Kiến Thành ra, khác gì thả hổ về rừng đâu? Cũng may cô ở lại Phụng Hà một thời gian dài.

Dừng một chút, Diệp Mạn nói với trưởng ban Mộc: “Không cần biết sau này là ai, cha mẹ, anh chị em của cháu đều không được để họ vào nhà máy.

Nếu họ cố xông vào thì chú cứ báo cảnh sát đi, không cần kiêng nể cháu đâu.” Trưởng ban Mộc gật đầu: “Chú hiểu rồi.”Những nhân viên cũ của Hồng Tinh đều biết ân oán giữa Diệp Mạn và gia đình cô, cũng hiểu thái độ của cô nên đương nhiên sẽ không mắc phải sai lầm này.

Hơn nữa, rắc rối của nhà họ Diệp lần lượt đến rồi đi, thật sự khiến người ta chán ghét..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận