Một phút, hai phút… Mười phút trôi qua, Tần Phong vắt hết óc cũng không nghĩ ra tại sao mình lại được làm bố.
Nhưng đứa trẻ trước mắt này là thật.
Đứa bé chỉ mới khoảng bốn tuổi, mặc một bộ quần áo hòa thượng nhỏ, trên đầu sáng bóng đến mức có thể chiếu cả con đường, trắng trắng mềm mềm giống như thằng bé ở trên bức tranh ngày tết.
Thật ra đứa bé làm hòa thượng cũng không có gì kỳ lạ, lúc Tần Phong đi học ở thủ đô có đi ra ngoài chơi với các bạn học đã gặp không ít tiểu hòa thượng rồi.
Vấn đề chính là tiểu hòa thượng này giống anh khi còn nhỏ đến bảy tám phần, à còn giống anh bây giờ tới sáu phần.
Nếu đứa con này đã đến đây để nói rằng mình là con trai của anh thì Tần Phong tuyệt đối chấp nhận hết tất cả với tâm thế yên tâm thoải mái nhất.
Cuộc đời này anh được sinh ra vào những năm sáu mươi, vào niên đại này, trên dưới cả nước đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày, cắt giảm lương thực, quần áo, mà anh cũng từ một phú nhị đại biến thành người nông dân đưa lưng lên trời cong mặt xuống đất.
Vì không muốn chịu đói, không muốn chịu bị bệnh mà không có tiền điều trị sau đó sẽ đi đời nhà ma nên Tần Phong chỉ có thể vén tay áo lên cố gắng, dùng tri thức để thay đổi vận mệnh.
Thời gian đọc sách mỗi ngày không đủ làm gì có tâm tư chạy đi phong hoa tuyết nguyệt chứ? Hơn nữa, năm 1977 anh thi đại học, sáu tháng cuối của năm 1979 thì xuất ngoại, đến năm 1985 mới về nước, trong lúc đó chỉ có về một quãng thời gian ngắn là vào năm 1983, đến nay cũng đã được ba năm.
Cho nên mới nói tuổi của tiểu hòa thượng này không khớp.
Cho dù anh không cẩn thận mắc mưu của người khác thì khi anh quen được bạn gái là người nước ngoài, tên nhóc này cũng sẽ thành con lai.
Tần Phong ngồi xuống, vẫy tay với đứa nhỏ.
Đứa bé ngoan ngoãn chạy đến gần.
Tần Phong bế đứa bé lên, để cho cậu bé ngồi lên đùi anh, gương mặt ngang hàng đối diện với nhau: “Tiểu hòa thượng, chú hỏi con, con thành thật trả lời cho chú biết, là ai đã nói với con chú là bố của con vậy?”
“Sư phụ ạ.
” Đứa bé đầu trọc dùng giọng điệu non nớt trả lời không chút suy nghĩ.
Tần Phong tức giận hỏi: “Tên đó nói với con thế ư?”
Đứa bé gật đầu không hề do dự.
Ngay lập tức Tần Phong đã biết được mình hỏi một câu quá dư thừa.
Đứa bé còn nhỏ, sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đơn thuần, trong mắt nó không hề có sự khác biệt giữa nam và nữ.
Lão hòa thượng muốn nói anh là mẹ của đứa bé thì chắc chắn tiểu hòa thượng cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ.
Nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh một lát, sắp xếp hết tất cả suy nghĩ trong đầu, Tần Phong nhớ đến nơi anh làm việc ở công ty sản xuất ô tô Bắc Tân Hải tỉnh Đông Nam, đối diện đường cái là nông thôn Ngũ Lý Đôn, cũng là quê quán của anh.
Cho dù là ở trong xưởng của công ty hay là ở trong thôn thì anh cũng chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ này.
Chắc chắn tiểu hòa thượng đến từ nơi khác.
Xưởng xe Bắc Tân Hải ở vùng ngoại thành, nếu muốn đến đây thì phải lái xe hoặc là đi bộ hoặc ngồi xe buýt.
Cho dù dùng loại phương tiện nào thì đối với một đứa bé mới bốn tuổi cũng là điều khó có thể làm một mình được.
Đặc biệt trên người cậu bé còn vác bao tải, bên chân còn mang theo một cái bao to.
Vì thế phải có người đưa cậu nhóc đến tận cửa xưởng.
Có khả năng lúc này đang tránh ở trong góc nào đó, nhìn chằm chằm về bên đây, để phòng ngừa anh vứt đứa bé ra ngoài khiến cho tiểu hòa thượng phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ.
Hơn nữa, ngay từ đầu Tần Phong cũng không tính đưa đứa nhóc này vào trong.
Chủ yếu bây giờ là giờ tan tầm, người ra về đông như kiến, đứa bé cứ gọi ‘bố, bố’ không ngừng, nếu anh không nhanh chóng đưa cậu nhóc đi thì chắc chắn ngày mai toàn bộ xưởng và thôn, ngay cả hai bên đường cái cũng tung ra tin đồn anh là tra nam dám vứt bỏ vợ con một mình.
Nếu ở kiếp trước, mắng anh là tra nam thì anh cũng nhận.
Nhưng ở kiếp này đến cả bàn tay của con gái anh cũng chưa từng được chạm qua, bỗng nhiên phải cõng cái nồi ấy chẳng phải sẽ mệt đến mức khóc to sao?