Miệng Cố Đại giật giật muốn giải thích, thật ra bọn họ biết thật.
Nhưng cậu chỉ mới mười tuổi, nói ra ai tin?
“Nếu không tin thì cứ để cho bà nội giám sát bọn con!”
Bà cụ nhìn hai cậu bé chằm chằm.
Nhưng cũng không quên bế Miểu Miểu lên ngồi vào người bà.
Bởi vì mười năm cách mạng nên trong chùa không có người mới, ngoại trừ Miểu Miểu là người trẻ nhất thì bên trên có bốn mươi người đã lớn tuổi.
Tuổi lớn như thế nên không có tâm tư chơi với mấy đứa trẻ, vì vậy đứa bé phải tự chơi một mình.
Dần dần hình thành nên thói quen im lặng, nhìn chằm chằm hai anh trai làm bài tập cũng không thấy cô đơn chán nản.
Bà cụ Châu thấy tiểu hòa thượng không khóc không ầm ĩ thì nhịn không được mà đau lòng, đúng là đứa bé ngoan.
Sao mẹ của đứa bé có thể nhẫn tâm bỏ mặc nó như thế?
Mặc dù hối hận, mặc dù lúc ấy Tần Phong ở nước ngoài còn cô ta một mình về nước cũng có thể đưa cho bọn họ mà.
Cần gì phải ném vào chùa chứ?
May mắn gặp được một vị hòa thượng tốt, nếu như không được người ta phát hiện thì chắc chắn đã bị hổ báo hay sói trên núi ăn thịt mất.
Bà cụ nghĩ đến đó thì không chịu nổi, bế đứa bé càng chặt hơn.
Đứa bé mở đôi mắt tò mò đầy kỳ lạ nhìn bà.
Bà nói: “Con có mệt hay không? Hay là nằm trong ngực bà nội nghỉ một lát đợi anh trai làm xong?”
“Con chỉ thiếu một hàng nữa là xong rồi bà nội ơi.” Cố Đại nói.
Bà vội vàng nói: “Cứ viết từ từ, viết loa qua cho xong thì bà nội sẽ mách Tần Phong đánh cho các con một trận, đến lúc đó bà nội không có sức mà giúp được đâu.”
Cố Đại rất muốn nói cậu ước gì chú Tần đánh cậu vì học tập.
Điều này chứng minh chú Tần hy vọng bọn họ có tiền đồ mà không phải nuôi bọn họ thành những người vô dụng, chỉ biết dùng tiền mà gia đình để lại.
“Bà nội yên tâm, con sẽ không viết qua loa đâu.” Cố Vô Ích viết xong hàng chữ cuối cùng, khép sách bài tập lại: “Buổi chiều hôm nay ông nội không có tiết ạ?”
Bà lắc đầu trả lời: “Không biết, không nghe cái lão già chết tiệt kia nói gì.”
Lão già chết tiệt kia không ai khác đó là bố của Tần Phong.
Mẹ Tần Phong còn cao hơn cả bố của anh nửa cái đầu.
Năm đó, khi hai vợ chồng già kết hôn với nhau, bà cụ Châu khá chướng mắt ông cụ Tần.
Nhưng người nhà họ Châu khuyên bà nên gả cho người đàn ông có ăn có mặc.
Bà cao lớn khỏe mạnh có thể đảm đương việc đồng áng, sức lực ông cụ Tần mỏng hơn nhưng đa tài đa nghệ.
Ngoại trừ mỗi tháng đi dạy nhận được vài đồng tiền lương thì còn làm cán sự đoàn văn công.
Nếu ông cao hơn nữa chưa chắc đã tới lượt bà Châu nhận lấy.
Bà cụ Châu nghĩ mãi cảm thấy cũng có lý.
Ông cụ Tần biết năng lực của bản thân nên cố gắng làm tốt nghề thầy giáo.
Ban ngày dạy học sinh, đến tối lại tự học, kết hôn với bà cụ Châu được mấy năm ông mới không cần tự học nữa.
Chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài của ông và bà cụ Châu thì chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tất nhiên không dám ngại bà dốt đặc cán mai.
Hai người không ghét bỏ lẫn nhau, nhường nhịn cho nhau đủ kiểu, vì thế dù vợ chồng đã kết hôn vài chục năm nhưng chưa từng có trận cãi vã nào quá lớn.
Lúc trước hai đứa nhóc nhà họ Cố sống chết muốn ở cùng Tần Phong chứ không muốn ở cùng cô của mình hay người nào đó trong xưởng không có con cái, thật ra là bởi vì nhìn trúng bầu không khí của nhà họ Tần— Cha đánh con, con không mang thù.
Vợ mắng chồng, chồng cũng không thèm để ý.
Những điều ấm áp của bọn họ đều thỏa mãn ý muốn của cả hai.
Nghe thấy bà Châu gọi là ‘lão già chết tiệt’, Cố Đại không khỏi nhớ tới cảnh tượng hai vợ chồng già đối chọi gay gắt, đặc biệt một phút trước đang tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai nhưng ngay sau đó đã cùng nhau nấu cơm, cậu cảm thấy hai người này vừa nhàm chán vừa thú vị.
Cố Đại nhịn không được lầm bầm một câu: “Ông nội mà biết thì sẽ gọi bà là bà già chết tiệt cho coi.”
“Ông ta còn gọi thiếu à?” Bà nhìn thấy Tiểu Nhị cũng đã viết xong nói: “Mang sách bài tập lại đây.”
Tiểu Nhị theo bản năng đưa vở qua, đến khi đưa đến trong tay bà mới nhận ra được có chỗ nào đó không đúng: “Vì sao chỉ xem mỗi con mà không xem của anh trai?”
“Tần Phong nói con làm bài tập còn qua loa hơn cả anh con.”
Tiểu Nhị tò mò: “Bà xem có hiểu không ạ?”
Bà Châu: “Đừng nhìn thấy bà không biết chữ mà lầm, bà cũng có thể phân được chữ nào đẹp chữ nào không đấy.”
Đứa bé nằm trong ngực bà ngước đầu lên tò mò hỏi: “Bà nội, có đẹp không ạ?”
Bà cụ ghét bỏ lắc đầu, đưa cho cậu nhóc xem: “Con nhìn này, cả hàng này chữ cũng không giống nhau, cái thì nhỏ cái thì to.” Liếc mắt nhìn Cố Nhị một cái: “Lúc làm bài tập con không chú ý à?”
Cố Tiểu Nhị suy nghĩ cậu nên làm xong sớm để giải phóng sớm, không những cơ thể bị nhỏ lại mà còn phải đi làm học sinh tiểu học, đúng là con mẹ nó…
Nhưng loại chuyện này có đánh chết cậu cũng không dám nói.
Nếu không bà nội có thể sẽ đánh chết khiếp, đánh cậu đến mức chẳng nhận ra được ai.