Mấy người trong thôn ý thức được mình đã lỡ lời, sao có thể nhắc tới người mẹ đã bỏ rơi con trước mặt đứa trẻ chứ?
May mắn cậu nhóc không khóc không nháo đòi đi tìm mẹ.
Nếu không đừng hòng nghĩ tới việc nhờ Tần Phong dạy học cho con cái trong nhà bọn họ nữa.
Nhanh chóng lấp lửng bù vào: “Đúng vậy, Miểu Miểu có nhiều người nhà như thế là quá đủ.
Đặc biệt là bố của con, so với bọn cô thì càng lợi hại hơn nhiều.”
Đứa bé gật đầu, sư phụ đã nói bố là người lợi hại nhất, còn lợi hại hơn cả sư phụ.
“Mấy người cứ bận đi, tôi phải về nhà rửa dọn chén bát, đi cho gia súc ăn đây.” Bà cụ Châu cũng không muốn nói với người trong thôn quá lâu, mục đích giới thiệu Miểu Miểu là con của Tần Phong, chứng minh anh không phải là kẻ độc thân không con không cái đã đạt được, chứ không phải là để khoe khoang gì với bọn họ cả.
Người trong thôn rất có mắt nhìn lập tức nói: “Sau này con cứ tới nhà bọn cô chơi nhé!”
Đứa bé quyết đoán lắc đầu.
Bà cụ vội vàng giải thích: “Đứa nhóc này rất dính bố, trước đó cũng không cho tôi bế nữa kìa.”
Mấy người tỏ vẻ có thể hiểu được.
Con cái còn nhỏ sẽ dính người thân nhiều hơn là chuyện bình thường.
Bà cụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu chạy lấy người, sợ nói nhiều sẽ phản tác dụng ngược.
Đi được một đoạn, ngoảnh đầu lại xác nhận người trong thôn không còn nhìn về hướng này bà cụ Châu mới dừng lại, để Miểu Miểu tự đi.
Đúng như bà dự đoán, Miểu Miểu mới đi tầm mười mét, rất nhanh đã đến cửa nhà, bà cố ý hô to một tiếng: “Miểu Miểu đi chậm một chút chờ bà nội với.” Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn rõ gương mặt của đứa trẻ nghẹn họng không biết nói gì.
Đến khi tỉnh táo lại mới sôi nổi bàn tán: “Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?”
Những người này cũng không phải người ngoài gì, đều là bà con họ hàng xa với nhà họ Tần.
Cả ngày dùng tên tuổi của Tần Phong để chèn ép bọn họ.
Ngày thường cả đám thường túm tụm lại nói thầm sau lưng rằng Tần Phong có bản lĩnh như thế nhưng lại chẳng biết dùng, đã sắp ba mươi mà vẫn chưa kết hôn.
Bọn họ còn nói đáng lẽ không nên để anh đi học đại học còn đi du học nước ngoài.
Về rồi ánh mắt sẽ trở nên cao hơn đầu, nếu không giờ chắc đã có con đi mua nước tương được rồi.
Điều duy nhất có thể dùng để làm đề tài cho miệng thế gian đó chính là Tần Phong không kết hôn.
Còn nói người trong thôn lớn bằng tuổi anh chỉ cần không phải gia đình có năm người, không phải nghèo nàn thiếu miệng ăn thì đã có con cháu đầy đàn.
Bà cụ Châu thấy sắc mặt mấy người kia không khác gì với người trong thôn, càng lúc càng vui mừng hơn, biết rõ còn cố hỏi: “Rõ ràng như thế mà còn chưa nhìn ra à?”
“Là con trai của Tiểu Phong ư?” Cô của Tần Phong hét lên.
Miểu Miểu sợ tới mức dừng bước chân lại.
Bà vội bế cháu trai lên: “Nói nhỏ chút, dọa cháu trai của tôi đây này.”
“Hừ, xem chị bế cháu như bế bảo bối ý.” Cô của Tần Phong ngay lập tức nhịn không được nói.
“Cháu của cô không phải là bảo bối à?” Trước kia chưa có cháu trai cháu gái nên bà cụ Châu có hơi đuối lý.
Có điều bây giờ đã có cháu trai lớn, còn giống Tần Phong như đúc cho nên bà không thèm nhẫn nhịn.
Vị cô kia nghẹn họng không nói nên lời.
Bà đắc ý hừ một tiếng: “Miểu Miểu, chúng ta về nhà nào.
Sau này con nhớ tránh xa mấy người này ra một chút đó.”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cả và cô hai của Tần Phong vừa thấy đứa bé ngoan như vậy nhịn không được hâm mộ.
Nhưng nghĩ đến việc đứa con của mình đều không bằng Tần Phong thì không thấy cam lòng: “Sao không thấy mẹ của đứa bé?”
Bà cụ Châu không thể để mấy người biết con trai nhà mình không đàng hoàng, càng không thể bảo rằng mẹ đứa bé không muốn nuôi, nếu không chắc chắn sẽ có cớ để nói: “Có cháu trai rồi còn quản mẹ nó làm gì? Hơn nữa, Miểu Miểu nhà chúng tôi không cần mẹ, đúng không?”
Đúng như Tần Phong đoán, đứa bé lớn lên trong chùa không hề biết mẹ là cái gì: “Con có bố.” Nói xong còn ngẩng khuôn mặt đắc ý lên nhìn.
Không thể châm ngòi làm đứa nhóc khóc nháo lên như ý nguyện, cô cả của Tần Phong vẫn cố gắng: “Chẳng lẽ Tiểu Phong không nói với mẹ của đứa bé, không phải chứ? Vậy cũng quá thành thật rồi.”
Bà cụ Châu mặc kệ bà ta.
Nhưng khóe mắt nhìn thấy bóng người lập tức cất giọng: “Vậy cũng không thành thật bằng cô.
Dám sai con dâu như người hầu, đúng là khiến mọi người phải học hỏi nhiều, bởi vì con dâu là nhà các người bỏ tiền ra mua, không sai thì không được.”
Chị dâu Tần Phong đi ra từ trong phòng, đưa mắt nhìn hai người già đang nói chuyện.
Cô của anh cuống quýt giải thích với con dâu.
Bà cụ thấy chuyện không còn liên quan đến mình nữa thì bế Miểu Miểu vào trong nhà.
Bước vào sân, nhấc chân đóng cửa lại, đặt đứa bé lên mặt đất: “Miểu Miểu tự chơi nhé, bà nội đi rửa chén bát.”
Đứa bé gật cái đầu nhỏ, nâng gót chân đi theo sau.
Bà sợ đứa nhỏ đi lung tung sẽ đụng vào mấy chỗ nhọn cứng nên suy nghĩ một lát, cuối cùng đặt ghế nhỏ ở cạnh cửa phòng bếp để Miểu Miểu ngồi.
Cho dù bà có làm gì trong nhà bếp hay là múc nước ở bên ngoài thì đứa bé có thể nhìn thấy.