Cả ngày cậu nhóc đều ở trong chùa, chùa lại ở giữa sườn núi, không có ai chơi hay chạy cùng nên tính tình cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà dọn dẹp phòng bếp thật sạch sẽ, quét tước nhà cửa một lần, cuối cùng ông cụ Tần cũng đã trở lại.
Cho đến lúc này đứa nhóc chưa từng quấy phá lần nào.
Cậu bé càng ngoan ngoãn, bà cụ càng đau lòng hơn.
Cởi tạp dề ra, rửa tay sạch sẽ, bà cụ Châu đi tới bế Miểu Miểu lên.
Ông cụ Tần thấy cháu trai ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực bà bạn già cũng thèm thuồng: “Miểu Miểu, để ông nội bế cái nào?”
Đứa bé quay mặt đi.
Ông cụ nhíu mày.
Bà cụ: “Có bất ngờ không? Biết vì sao không hả?”
Ông cụ Tần không biết.
“Ai bảo ông đánh con trai mình khiến cho thằng bé không muốn gọi ông là ông nội làm gì!”
Ông cụ Tần tò mò hỏi: “Thật à?”
Đứa bé quay sườn mặt lại với ông rồi tựa lên vai bà cụ Châu.
Bà cụ Châu nở nụ cười vui vẻ.
Ông cụ xấu hổ nói: “Đây không phải là do quá đột ngột sao? Nếu sớm biết rằng đó là con thì đừng nói một người, cho dù ba người ông nội cũng không tức giận.”
Đứa bé quay đầu lại nhìn ông một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Giống như đang nói, con mới không tin ông đâu, ông là ông nội hư lừa con nít!
Bà cụ hỏi: “Chiều này có tiết học không?”
“Có một tiếng cuối cùng.”
Ông cụ Tần đi vào phòng xem giờ, mới vào học tiết một: “Vẫn còn sớm.”
“Vậy ông dọn dẹp đồ ăn bỏ vào trong tủ lát nữa tôi sẽ vào nấu.”
Ông cụ không khỏi nói: “Từ giờ đến khi trời tối còn cả quãng thời gian nữa cơ mà.”
“Cố Đại với Cố Nhị đi học không thể để nhịn đói được.
Trưa nay Miểu Miểu của chúng ta chỉ mới ăn nửa cái màn thầu.”
Đứa nhóc nhịn không được nói: “Còn có cả nước cơm nữa.”
“Cái đó thì đủ no gì, ngay cả bàng quang cũng không có nước tiểu mà đựng nữa kìa.” Bà cụ làm màn thầu xong còn nấu cả nước cơm, chủ yếu là ngại nước sôi để nguội sẽ không có mùi vị, con trai bà lại không cho nấu nước đường để mấy đứa trẻ uống, nói cái gì mà ăn nhiều sẽ bị sâu răng và tiểu đường.
Ông cụ nhìn sang đứa nhóc, thấy đứa bé giống Tần Phong khi còn nhỏ vô cùng, ngứa ngáy tay chân nhẹ giọng dò hỏi: “Miểu Miểu, để ông nội ôm một lát, ông nội đưa con đi mua kẹo nha?”
Đứa bé lại quay cái ót về phía ông một lần nữa.
Bà cụ cười nắc nẻ: “Nhanh đi đi.”
Ông cụ trừng mắt liếc đứa nhóc một cái sau đó đi mở tôm ra, bỏ vào gáo nước múc từ giếng rửa sạch.
Cái giếng nước này cũng là do Tần Phong làm.
Trước kia, bố mẹ anh đều phải đi lên đầu thôn để gánh nước ăn.
Thời buổi này không có sự ô nhiễm, nước giếng cũng rất sạch nhưng gánh nước thì quá mệt mỏi.
Tần Phong bèn dùng tiền xây giếng nhỏ luôn cho đỡ cực, mặc dù bề ngoài hai bố mẹ mắng mỏ lải nhải nhưng cũng biết anh đang hiếu thuận.
Từ khi trở về, không những trong nhà có thêm đồng hồ, khi ông cụ Tần đi dạy cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm, còn có thêm cả nồi cơm điện.
Mỗi lần bà cụ Châu nấu cơm sẽ bớt đi khá nhiều việc.
Giờ còn làm thêm cả cái giếng để khỏi phải đi nơi xa gánh nước.
Bà đã từng bảo anh phải tiết kiệm tiền để cưới vợ.
Nhưng Tần Phong đã nói thẳng, còn chưa đủ nghèo để bà con họ hàng nhớ thương.
Quả nhiên, tiền lương cả tháng của anh khiến cho họ hàng không nhịn được mà hỏi thăm tình hình cuộc sống của Tần Phong mãi.
Lời này truyền đến tai bà nhưng bà cũng chỉ than ngắn thở dài mắng Tần Phong không hiểu chuyện.
Trở về nhà mấy người đó cũng không biết gì cả.
Nghĩ xong ông cụ Tần cũng đã dọn đồ ăn lên, bà chỉ huy ông để lên kệ rồi đưa cậu nhóc đi vào phòng ngủ của bọn họ.
Đặt đứa bé ngồi lên giường, lôi mấy tấm bông cất giữ ra.
Thời tiết dần nóng lên, mấy ngày nữa ngay cả áo bông mỏng e là cũng không mặc được.
Bà tính toán nhân lúc buổi tối yên ắng sẽ làm cho ba đứa nhóc mỗi đứa một cái áo cộc tay.
Nhưng mà khi cất vải không hề nghĩ tới sẽ có Miểu Miểu cho nên vải chỉ đủ cho Cố Đại với Cố Nhị.
Đến khi chạng vạng, ông cụ trở về, bà bảo ông cuối tuần này lên phố mua ít thước vải bố về luôn.
Thấy đại tiểu tử và nhị tiểu tử cũng đi tới, bà nói thêm: “Lát nữa hai con lấy quần áo khi còn nhỏ lại đây, bà sẽ làm giày cho mà đi.”
Cố Đại nói: “Không phải vừa mới làm hai đôi sao ạ?”
“Đi giày vải thường xuyên cũng không tiện.
Hơn nữa, ngày càng lúc càng nóng, nên đi dép lê vẫn hơn.”
Trước kia xin cô làm nhưng cô chẳng thèm quan tâm, cũng không cho làm, bây giờ có nhiều đôi giày đến nỗi đi chẳng hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Đại vẫn chưa thích ứng được: “Hay là nghỉ mấy ngày nữa lại làm ạ?”
“Không cần đâu, cần gì phải nghỉ mấy ngày?”Bà cụ chú ý thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu, như là có nhiều lời muốn bày tỏ: “Ai đã nói với con cái gì à? Cho dù người ta nói gì cũng đừng để ý, con cứ xem như con chó đang sủa rông đi!”
Cố Vô Ích vừa thấy bà hiểu lầm thì vội vàng giải thích: “Không phải.
Là con sợ bà mệt.”