Ra khỏi thôn Trần Gia, bước qua một con sông chính là thôn Lữ Gia.
Hoàn toàn không ngờ, hai đứa con trai nhà mình sau này một đứa bị bệnh không ngừng, một đứa lại không có tiền đồ.
Nhưng hai đứa con nhà Lữ Tĩnh Vũ, con gái tương lai sẽ là nữ ca sĩ nổi tiếng của nước Hoa, con trai thì trở thành một nhà gây dựng sự nghiệp, đều là người có máu mặt thứ thiệt.
Đi ngang qua cửa hàng bán lẻ, Chu Tuyết Cầm ngừng lại.
Lúc ly hôn cô ta đã lấy nhà và tiền tiết kiệm từ tay Diêm Triệu, bây giờ trên tay có tiền, mà muốn dỗ trẻ con, cách có hiệu quả nhanh chóng nhất chính là tặng quà.
Sau cải cách mở cửa thì hàng hóa phong phú rồi, kẹo bong bóng, mật cao lương mới ra hai năm nay được bọn nhỏ thích nhất, nhất là mật cao lương, vừa ngọt vừa mềm ăn còn dai, bọn nhỏ thích nhất nó rồi.
“Đồng chí, cho tôi kẹo bong bóng năm hào, cho thêm một mật cao lương.
” Chu Tuyết Cầm móc ra một tệ, nói.
Nhân viên bán hàng thấy cô ta lạ mặt, nói: “Cô không phải người của thôn tôi, là tới thăm người thân à?”
“Phải, chị gái, nhà Lữ Tĩnh Vũ ở đâu thế?” Chu Tuyết Cầm cười hỏi.
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu, vừa hay thấy có hai đứa trẻ bẩn thỉu nằm bò trên cửa quầy bán đồ lặt vặt chảy nước miếng, thế là chép miệng: “Kìa, đó không phải là hai đứa con nhà Lữ Tĩnh Vũ à, cô bảo chúng đứa cô đi đi.
”
Mặc dù từ lúc sống lại đã ôm chắc suy nghĩ, Chu Tuyết Cầm đã muốn nuôi dưỡng hai người máu mặt từ khi họ còn nhỏ, cũng làm vợ của nhà giàu nhất.
Nhưng khi nhìn thấy hai đứa bé bẩn thỉu hung dữ, vẫn không nhịn được mà buồn nôn.
Nghĩ đến con trai nhỏ của cô ta khi còn bé ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào.
Mặc dù con trai luôn có quan hê không tốt với cô ta, hận cô ta, nhưng đáng yêu hơn đứa con trai hung dữ, lỗ mũi như củ tỏi của Lữ Tĩnh Vũ nhiều, tương lai lớn lên, đi trên đường chính cũng người tìm kiếm ngôi sao kéo phải đóng phim.
Nếu không phải có thể đoán được cho dù mình lăn lộn thế nào cũng phải sống nghèo khổ, Chu Tuyết Cầm phiền chán chính con trai của mình, làm sao có thể tha thiết đi lấy lòng con của người khác.
Nhưng thôi, nghĩ đến sau này Lữ Tĩnh Vũ sẽ dựa vào bất động sản trở thành nhà giàu nhất thành phố Tây Bình, Chu Tuyết Cầm có thể nhịn chút không thoải mái này.
“Người bạn nhỏ, ăn kẹo không?” Chu Tuyết Cầm tiến lên, móc ra một bó kẹo bong bóng từ trong túi, cười híp mắt hỏi.
Hai đứa bé, đứa bé trai khoảng bảy tuổi, bé gái năm tuổi đều cảnh giác nhìn Chu Tuyết Cầm, đột nhiên, đứa bé trai kéo bé gái: “Đi mau, đây nhất định là tên buôn người.
”
Bé gái cũng nhổ nước bọt lên tay Chu Tuyết Cầm: “Kẻ buôn người, bọn tao không ăn kẹo của mày.
”
Hai đứa nhỏ này xấu tính như vậy à?
“Lữ Đại Bảo đừng chạy, cha cháu Lữ Tĩnh Vũ đi đâu rồi?” Chu Tuyết Cầm gọi một tiếng.
Đứa bé trai nghe Chu Tuyết Cầm gọi tên mình, cho rằng là người quen của cha mình, do dự rồi mới ngập ngừng nói: “Cha cháu bình thường chạy ra ngoài làm ăn, xong rồi còn phải đến thôn Trần Gia đi dạo, phải đến rất khuya mới về nhà.
”
Đến thôn Trần Gia rồi?
Không phải đi gặp Trần Mỹ Lan rồi chứ?