Cô bé là đứa bé thành phố, lại thừa kế ưu điểm ngoại hình của cha mẹ, tuy nói gần đây nông thôn ăn uống không đủ no, đói gầy rồi, nhưng đôi mắt đó vừa sáng ngời vừa có thần, vừa ngọt ngào lại xinh đẹp.
Diêm Triệu vừa qua đi, không nói Chu Xảo Phương tim đập nhanh, mà trái tim của người phụ nữ khác cũng căng thẳng.
Trên đầu người phụ nữ này quấn khăn lụa nhỏ đã in nhuộm, quấn hết tóc lên, mặc áo choàng ngắn làm bằng vải thô, trốn phía sau đám người, hai mắt đang nhìn chằm chằm Diêm Triệu.
Đương nhiên đây là Chu Tuyết Cầm đã sống lại rồi, biết hai đứa con trai mình mãi mãi không có tiền đồ, đời này muốn nuôi người có máu mặt từ trước,
Trên thực tế, nguyên nhân sau khi Diêm Triệu vừa ly hôn, lại tới thôn Trần Gia coi mắt, cũng là một trong những điều kiện mà Chu Tuyết Cầm đã nói lúc ly hôn.
Mặc dù cô ta đã ly hôn với Diêm Triệu rồi, nhưng cô ta không hề muốn hai đứa con trai của mình rơi vào tay một bà mẹ ghẻ độc ác.
Trần Mỹ Lan dịu dàng, hiền lành, đời trước, mặc dù hai đứa bé nhà Lữ Tĩnh Vũ cũng không tôn trọng cô, nhưng theo Lữ Tĩnh Vũ nói, cách Trần Mỹ Lan đối xử với họ chỉ có thể đánh giá bằng bốn chữ: xem như con ruột.
Tính cách của Diêm Triệu quá xấu, hơn nữa cố thủ cái nghèo, có quyền lại không cần, là trưởng cục công an, ở nhà nhỏ mà đơn vị chia, mặc đồng phục, bản thân anh cũng cảm thấy không có gì.
Nhưng Chu Tuyết Cầm lại uất ức, mỗi ngày cô ta được nhà giàu mới nổi, phu nhân nhà giàu nhất mời đến quán trà, câu lạc bộ đắt tiền ăn cơm uống trà, người ta cũng chỉ mặc quần áo mấy chục nghìn tệ, đeo túi mấy trăm nghìn tệ.
Mà cô ta, mộc mạc nghèo khó, chưa từng thấy cảnh đời, không phóng khoáng.
Chu Tuyết Cầm chịu đủ cuộc sống nghèo khó đó rồi, chắc chắn sẽ không chịu nữa, nhưng mà Trần Mỹ Lan chịu được.
Cho nên lúc ấy Chu Tuyết Cầm ép Diêm Triệu, nói nếu anh không coi mắt, mình cũng không cho anh quyền nuôi dưỡng hai đứa bé.
Cho nên Diêm Triệu mới đến thôn Trần Gia coi mắt.
Đời này, Chu Tuyết Cầm muốn đổi cho Trần Mỹ Lan, để cho Trần Mỹ Lan giúp mình chăm sóc con trai.
Cô ta phải làm phu nhân nhà giàu nhất.
“Cháu tên là gì?” Diêm Triệu khom người, hỏi Chiêu Đệ một câu.
Chiêu Đệ nhìn thì gầy gò, lá gan lại rất lớn, đối mặt với người đàn ông mà cả nhà cũng sợ đến mức không dám thở mạnh, cô bé cao giọng trả lời: “Diêm Chiêu Đệ.
”
“Cháu là con gái của Trần Mỹ Lan?” Đối phương còn nói.
Vừa rồi Chiêu Đệ luôn bị Ngân Bảo chế nhạo, nói sau này người đàn ông này sẽ làm cha của cô, còn nói anh thích nắm quả đấm đánh người khác, đứa trẻ bị dọa sợ, răng đã run rẩy, nhưng vẫn lấy dũng khí đáp: “Đúng ạ.
”
“Nếu Trần Mỹ Lan tái hôn, cháu có đi theo cô ấy không?” Diêm Triệu lại ép sát.
Chiêu Đệ mím môi, hít sâu một hơi, không hề do dự nói: “Có chứ, mẹ cháu đi đâu thì cháu đi đó với mẹ cháu, cháu phải mãi mãi bảo vệ mẹ.
”
Lại không nói Trần Mỹ Lan nghĩ thế nào.
Tất cả phụ nữ ở đây đều giật mình, nhất là Chu Tuyết Cầm.
Đàn ông kết hôn có con là bình thường, nhưng đàng gái tái hôn, rất ít người có thể chấp nhận đàng gái mang theo con mình.
Con của những người phụ nữ này đều được nhờ nhà mẹ nuôi.