Thập Niên 80 Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi


Cô ta nghĩ nếu không nói, đầu sẽ bị Trần Đức Công cắt mất.

Ồn ào một trận, cuối cùng số tiền này hoàn toàn thuộc về Mỹ Lan?
Chị dâu hai xé ruột xé gan, giọng nói quá lớn, chọc người cả thôn đều lặng lẽ sát đến khe cửa xem náo nhiệt.

Anh hai vùi đầu thấp hơn, trực tiếp nhét vào đáy quần, đến bây giờ anh ta cũng không nghĩ ra, Mỹ Lan cầm tiền cũng cho cô xây nhà rồi, tại sao anh ta không thể cầm luôn?
Là Mỹ Lan thay đổi rồi, anh cả thay đổi rồi, cũng không phải là lỗi của anh ta.

!
Hôm nay quá muộn, không kịp nữa, sáng sớm hôm sau dậy, Trần Mỹ Lan dẫn Chiêu Đệ đến huyện thành Tấn Dương, dựa vào mật mã lấy 9700 tệ trên sổ tiết kiệm, thêm chín nghìn ba trăm tiền mặt, cộng lại được mười nghìn tám trăm chẵn, cất tiền trong ngân hàng.

Một nghìn còn lại để trong túi, lấy dùng bất cứ lúc nào.

Huyện thành nhỏ cuối thập niên 80, như măng mọc sau cơn mưa, nhà kinh doanh mọc như rừng, hàng hóa đầy dẫy, bây giờ trên thị trường lưu hành vỏ cay, que cay, cá mực khô, vụn da cá, đều vẫn chưa có túi đựng, tất cả đều là cân lẻ, cũng dùng dầu tốt chế biến.

Vỏ cay được xếp trong tủ kính, đỏ dầu sáng rực, phía trên điểm tô hạt mè hồi hương, bên trên lại phủ thêm một lớp lá, đỏ xanh xen lẫn, chọc người ta thèm nhỏ dãi.


Lại còn đồ đẹp giá rẻ, năm hào là có thể mua được mấy miếng.

Vào thành phố mọi người đều mua que cay ở đây, mua bánh bao ở kia, bánh bao nóng hổi, trắng như tuyết, kẹp thêm que cay đỏ lừ, ăn một miếng cảm thấy xếp giòn, cực kỳ ngon.

Mua trước hai cái bánh bao, bắt chước người ta kẹp que cay ăn cho đỡ thèm, hai mẹ con mới chịu đi dạo phố.

Chiêu Đệ nắm tay mẹ, đi ngang qua tiệm làm tóc, không nhịn được đã bắt đầu hát: “Bình minh suối nhỏ chảy róc rách, cỏ xanh mát trên sườn núi, trái cây Hương Sơn xinh đẹp, chó con nhảy lên cừu chạy trốn.


Có người nghe thấy, lại cười nói: “Ôi, cô bé này hát không tệ, giọng rất ngọt.


Chiêu Đệ thẹn thùng che miêng mình, ngẩng đầu nhìn Trần Mỹ Lan: “Mẹ, con hát có hay không?”
Con bé này từ nhỏ đã có một giọng nói như chim sơn cả, sau này cũng từng muốn học ca hát, nhưng Lữ Tĩnh Vũ luôn nói Chiêu Đệ hát không hay bằng Nhị Nữu nhà mình, con bé vừa ca hát, Lữ Tĩnh Vũ đã kéo mặt cau mày.


Chiêu Đệ hiểu mình phải nhìn mặt ai ăn cơm hơn Trần Mỹ Lan, từ đó về sau cũng không hát nữa.

Sau đó Nhị Nữu trở thành ca sĩ, Chiêu Đệ làm nữ cường nhân, mỗi Nhị Nữu lên sân khấu ca hát, trên mặt Chiêu Đệ luôn hiện ra biểu cảm hâm mộ khó tả.

Lúc đó Trần Mỹ Lan mới nhận tới, nếu như ban đầu cô chịu khích lệ con gái mấy câu, hết lòng đào tạo, nói không chừng cũng có thể thành một ca sĩ.

“Chiêu Đệ nhà chúng ta hát hay nhất, sau này vào thành phố rồi, mẹ cho con đi học lớp âm nhạc, chúng ta nghiêm túc học chút âm nhạc, được không?” Lắc lắc cổ tay nhỏ bé của Chiêu Đệ, cô nói.

“Có thật không? Mẹ, hình như mẹ thay đổi rồi, tốt hơn trước đây nhiều.

” Chiêu Đệ ngẩng đầu lên nói.

Trần Mỹ Lan dịu dàng nói: “Sau này mẹ sẽ cố gắng tốt hơn với Chiêu Đệ.


Sắp có thêm hai đứa con, nhưng cô không còn là người phụ nữ móc tim móc gan với con ghẻ, một lòng ngay thật với chồng giống đời trước nữa
Đời này phải tiếp tục sống, nhưng cô sẽ dành tất cả yêu thương cho một mình Chiêu Đệ.

Chỉ cần Chiêu Đệ chịu cố gắng, nhất định cô phải bồi dưỡng Chiêu Đệ trở thành ca sĩ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận