Thập Niên 80 Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi


Kiếp trước cũng bởi vì không thể chuyển hộ khẩu theo chồng, Trần Mỹ Lan đã bỏ tứ hợp viện đó.

Đợi đến năm 90 bắt đầu phá bỏ và dời đi công trình, chia nhà theo hộ khẩu, căn nhà đó vẫn thuộc về nhà giàu mới nổi.

Trần Mỹ Lan tái hôn với một người bản địa, cũng hoàn toàn vứt bỏ căn nhà đó.

Lúc vừa trùng sinh, nghĩ tới việc tái hôn ở đời trước cũng không hạnh phúc, Trần Mỹ Lan không muốn tái hôn, ngược lại muốn xuống phía Nam làm người làm công, tự lực cánh sinh.

Nhưng cô còn có con gái, nếu như muốn xuống phía Nam đi làm, ở năm 88 kinh tế mới bắt đầu khôi phục thế này, có rất ít cơ hội làm việc, dưới tình huống thành phố còn kiểm soát rất nghiêm cũng không dễ dàng.

Trẻ con đi học là chuyện phiền toái nhất, bây giờ đứa bé nông thôn chỉ có thể đi học ở nông thôn, cho dù đóng nổi phí dự thính, trường ở thành phố cũng không nhận.

Đời trước lúc cô tái hôn đã vứt bỏ Chiêu Đệ một lần, mặc dù chỉ có ba tháng ngắn ngủi.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, ba tháng đó sẽ thay đổi tính cách của một đứa bé, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới cả đời của đứa bé.

Cho nên đời này nhất định cô sẽ không vứt bỏ Chiêu Đệ.


Tỉnh táo lại phân tích, cô cảm thấy tìm việc làm, phát tài làm giàu đều có thể hoãn lại, gia đình quan trọng hơn.

Nói cho sau này căn nhà đó có thể sẽ dỡ ra làm bảy tám căn hộ, dò hỏi, trong tương lai giá phòng càng ngày càng tăng, có mấy người cả đời có thể kiếm bảy tám căn nhà.

Cho nên sau khi sống lại, cô vẫn phải lựa chọn con đường tái hôn.

Nhưng cô sẽ không chọn người đàn ông khiến cô bất hạnh lần hai vào kiếp trước nữa.

Mà nguyên nhân chọn Diêm Triệu, chính là bởi vì ở đời trước, tương lai anh sẽ là cục trưởng cục công an thủ đô, nổi tiếng chính trực nghiêm minh.

Hơn nữa anh và Chu Tuyết Cầm ly hôn, là sạch sẽ ra khỏi hộ khẩu.

Chuyện này chứng minh, anh không phải một người tham lam tài sản của người khác.

Quan trọng hơn là, anh có hộ khẩu thành phố Tây Bình, chỉ cần kết hôn, cô có thể chuyển hộ về thành phố Tây Bình, có thể trở về căn nhà của mình.

Mỗi người một cái, hai mẹ con bưng bánh bao hạt kê, thoải mái ăn như hai con thỏ nhỏ.


Còn lại nửa nồi, để lại cho nhà chị dâu cả.

“Ưm! ”
Chiêu Đệ nhớ tới bánh bao kẹp que cay vừa nãy Ngân Bảo ăn, khẽ hít một cái.

Con bé sống ở thành phố từ nhỏ, hơn nữa lúc Trần Mỹ Lan có điều kiện kinh tế tốt sẽ thường mua quà vặt cho con bé, cho nên cái miệng nhỏ của con bé rất kén ăn.

Bánh bao hạt kê không mùi không vị, cứ cầm ăn thế thôi.

Dù gì cũng là hoa màu, nghẹn miệng, ăn một miếng, đứa trẻ sẽ nghẹn đến mức khó thở.

Nhìn mẹ cũng khó khăn nuốt bánh bao, con bé vẫn không nhịn được nói: “Mẹ, nếu có thể có chút đường trắng để chấm thì tốt hơn nhiều.


Nhưng đứa trẻ sợ mẹ khó xử, vội vàng nói tiếp: “Không sao, chỉ ăn thế này con cũng no rồi.


Bánh bao hạt kê ăn riêng thì không ngon, phải thêm đường trắng, hoặc là mật ong thì mới ngon hơn.

Kéo tủ bát ra, bên trong trống rỗng, không có gì cả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận