Thập Niên 80 Vợ Trước Pháo Hôi Nghịch Tập


Rất giống Châu Tiểu Tuệ nhưng trông có vẻ không giống bộ dạng trước đây cho lắm, cô đã trở nên xinh đẹp hơn rồi.

Mà bé gái bên cạnh cô mặc một chiếc váy hoa, tóc cũng bện hai bên, đôi mắt to tròn, ngũ quan rất giống với người phụ nữ kia.

Ánh mắt của Trần Thế Khang lộ vẻ chần chừ: “Châu Tiểu Tuệ?”
Châu Tiểu Tuệ nghe thấy tiếng bèn nhìn sang người đàn ông, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên trong túi áo sơ mi cài hai chiếc bút máy, bên dưới mặc quần âu màu đen khiến cho cả người anh ta thoạt nhìn rất cao thẳng và có thể diện.

Là Trần Thế Khang, người chồng mà trước đó không lâu mới viết đơn ly hôn cho cô xong.

Cô mỉm cười, nói: “Là tôi đây, cha nó à, sao mới một năm không gặp mà anh làm như thể không nhớ ra tôi vậy nhỉ?”

Trần Thế Khang nghe thế lập tức liếc mắt nhìn bảo vệ sau đó vội vàng đi lên kéo hai mẹ con họ qua một bên: “Cô! sao cô lại tới đây? Không phải cô nên ở thôn Hướng Dương hay sao?”
Châu Tiểu Tuệ lạnh lùng đáp: “Chúng ta đã một năm không gặp rồi, thấy nhớ anh quá cho nên chúng tôi tìm tới đây chứ sao.


Nói rồi, cô đẩy đứa bé đến trước mặt người đàn ông: “Niệm Niệm, gọi cha đi.


Bé gái nâng mắt lên nhìn người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa hơi xa lạ trước mặt, sau đó gọi một tiếng với giọng lanh lảnh: “Cha!”
Trần Thế Khang nhíu mày liếc mắt nhìn bé gái kia, anh ta không tiếp lời mà nhìn thẳng vào Châu Tiểu Tuệ: “Vậy cô cũng không nên dẫn cả con tới đây chứ, nó còn nhỏ như thế, cô không nên dẫn nó chạy lung tung khắp nơi!”
Ngoài miệng anh ta nói lời quan tâm nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần chán ghét, Châu Tiểu Tuệ nhìn thấy mà nhíu chặt mày: “Sao thế? Anh nhìn thấy chúng tôi mà không vui à?”
Vui?

Trần Thế Khang vui cái con khỉ, lúc này trong lòng anh ta ngoại trừ khẩn trương ra thì chẳng có lấy một tí vui vẻ nào hết.

Nhưng anh ta không thể biểu lộ cảm xúc đó ra được: “Nào có, tôi về thành phố chưa được bao lâu, trong một năm này bận quá, thật sự không có thời gian để ý đến các cô, sao cô lại tìm tới đây?”
Châu Tiểu Tuệ nghe thế bèn hơi cúi mắt, sao cô lại tìm tới đây à?
Vì mấy hôm trước cô bệnh một trận, lúc còn đang mơ hồ lại mơ được một giấc mơ, trong mơ, cô sống trong một quyển sách.

Trong sách, cô là một người qua đường, là vật hy sinh trong vùng núi hẻo lánh, mà chồng của cô - Trần Thế Khang chính là nam phụ trong sách, là thanh niên trí thức ở vùng núi hẻo lánh của bọn họ.

Sau khi bọn họ kết hôn đã nhanh chóng có kết tinh của tình yêu, nhưng cảnh đẹp không dài lâu, rất nhiều thanh niên trí thức lần lượt về thành phố.

Trần Thế Khang cũng không cam lòng ở lại vùng núi hẻo lánh này, sau này anh ta thuận lợi tìm được quan hệ để về thành phố.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận