Đồng Gia Nguyệt lại mơ thấy ác mộng.
Cô biết chính mình đang nằm mơ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Trong mộng, Đồng Gia Nguyệt nho nhỏ, gầy gầy, chỉ có 6 tuổi.
Bé mới vừa bị đánh, đang trốn ở đống củi sau nhà khóc.
Đồng Quân Bắc rón ra rón rén đi tới, cũng trốn ở sau đống củi, từ trong túi quần móc ra một cái hộp plastic nhỏ, bên trong là một chiếc bánh kem, hắn nhẹ nhàng đưa cho Đồng Gia Nguyệt, giống như hiến bảo vật vậy.
“Gia Nguyệt, hôm nay sinh nhật của con, con xem ba mua cái gì cho con này, bánh kem đó! Một cái 5 mao tiền, con lớn như này cũng chưa từng được ăn bánh kem phải không ?”
Đồng Gia Nguyệt khóc đến run cả người, trên lông mi còn dính nước mắt, bé không dám cầm, cũng không dám kêu ba, nhỏ giọng nói: “con không cần, mẹ sẽ đánh con.
”
Đồng Quân Bắc nhỏ giọng nói: “Trộm ăn ở chỗ này, con không nói ba không nói, mẹ con sẽ không biết.
”
“Thật ạ ?” Đồng Gia Nguyệt nhút nhát sợ sệt hỏi.
Đồng Quân Bắc đi đẩy đẩy bánh về phía trước: “Đúng vậy đúng vậy, con mau ăn đi, sẽ không b·ị đ·ánh đâu.
”
Đồng Gia Nguyệt vẫn có chút do dự.
Lần trước bé nhận đồ của ba, bị mẹ đánh sưng hai cái đùi.
Sau lần đó, Đồng Gia Nguyệt không còn dám nhận đồ của ba, cho dù đói bụng cũng không nhận.
Nhưng mà bé thật sự muốn ăn bánh kem.
Sinh nhật năm ngoái, mẹ mang theo bé đi nhà bác cả náo loạn một lần, đập vỡ đồ vật cả một phòng, phá cả bánh sinh nhật trên bàn nhà bác cả, rất đáng tiếc.
Đồng Gia Nguyệt vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh lúc đó, bánh kem trên bàn vừa to, vừa thơm, vừa đẹp, bên trên còn cắm mấy ngọn nến.
Chị Gia Dương ăn mặc giống như một công chúa nhỏ, ngồi phía trước bánh kem, nhắm mắt, nắm hai tay.
Bé nghe nói đó là đang ước, ước xong thì điều ước sẽ thành sự thật.
Không giống bé!
Đồng Gia Nguyệt cúi đầu nhìn bộ quần áo đầy mảnh vá trên người, nhìn đôi giày vải nát đến thủng lỗ, lộ cả ngón chân cái, rồi lại nhìn bánh kem nhỏ trong tay Đồng Quân Bắc.
Thật sự, bé không hâm mộ váy đẹp của chị Gia Dương, cũng không hâm mộ bánh kem của chị Gia Dương, bé chỉ hâm mộ vì chị Gia Dương không b·ị đ·ánh, bác gái không đánh chị, mẹ cũng không đánh chị.
Mẹ đem tất cả đồ ăn ngon trong nhà đưa cho chị Gia Dương.
Mặc dù mỗi lần đều bị bác gái ném xuống đất, đạp lên dưới lòng bàn chân, không cho chị Gia Dương ăn đồ của mẹ nhưng mẹ vẫn muốn đưa.
Mỗi lần đưa xong rồi trở về, mẹ đều cực kì tức giận, sau đó liền sẽ đánh bé.
Mẹ chỉ biết đánh bé, chưa bao giờ đánh chị Gia Dương, chỉ biết cùng chị Gia Dương nói: “Gia Dương, con muốn ăn gì? Mẹ mua cho con.
”
Đồng Gia Nguyệt khát vọng nhìn bánh kem nhỏ trong tay ba, lấy hết can đảm hỏi: “Cái bánh kem này có thể ước không ạ?”
Bé muốn ước.
Muốn biết có người ăn sinh nhật cùng mình là như thế nào.
Nghe nói Chị Gia Dương mỗi năm đều ăn sinh nhật, nghe nói lần trước sau khi bánh sinh nhật bị mẹ cùng bác gái đánh nhau làm hỏng, bác gái lại mua cho chị Gia Dương một cái lớn hơn nữa.
Đồng Quân Bắc tuy rằng chưa bao giờ ăn bánh sinh nhật, nhưng là anh ta biết rằng phải cắm nến.
Nhưng loại bánh kem nhỏ 5 mao tiền một cái này chỉ là đồ ăn vặt, làm gì có nến.
Rất nhanh, Đồng Quân Bắc từ đống củi rút ra một cọng lúa mạch, bẻ thành 6 đoạn rồi cắm lên bánh kem, nâng trước mặt Đồng Gia Nguyệt.
“Ước đi con”
Trên mặt Đồng Gia Nguyệt lộ ra nụ cười nho nhỏ, bé học bộ dáng của chị Gia Dương, đôi tay giao nắm, nhắm mắt lại nói: “Hy vọng mẹ không bao giờ đánh con nữa, con nhất định sẽ nghe lời, về sau kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, con sẽ dưỡng lão cho mẹ.
”
Đồng Quân Bắc lúng ta lúng túng nói: “Gia Nguyệt, đều do ba, đều là ba không tốt.
”
Đồng Gia Nguyệt rất ít tiếp xúc với ba, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết nhìn hắn.
Đồng Quân Bắc cũng không trông cậy vào bé có thể nói cái gì, lo lắng lâu rồi sẽ bị phát hiện, con gái sẽ bị đánh, bèn đem bánh kem đặt vào tay con gái, giục: “Mau ăn đi con, nếm thử xem ăn có ngon không.
”
Đồng Gia Nguyệt ôm bánh một hồi lâu mới dám thật cẩn thận mà nếm một ngụm, ngọt ngào.
Thì ra đây là hương vị của bánh sinh nhật, bé cũng được ăn sinh nhật giống chị Gia Dương rồi.
“Con bé chế·t tiệt này! Tao cho mày ăn này, cho mày ăn này!”
Trần Niệm Trân không biết đã đứng bên cạnh đống củi bao lâu, cô ta liền muốn nhìn xem con gái có nghe lời không, không nghĩ rằng thế mà nó vẫn ăn!
Cô ta tức tức chế·t rồi, một phen hất bánh kem trong tay Đồng Gia Nguyệt đi, dùng hai tay xé miệng bé!
“Tao cho mày ăn này, cho mày ăn này! Con bé chế·t tiệt này! Sao mày không đi chế·t đi!”
Đồng Gia Nguyệt cảm giác miệng bé sắp bị xé rách rồi, ô ô khóc, mồm miệng không rõ ràng thét chói tai: “Mẹ, con không ăn, con không bao giờ ăn nữa!”
Đồng Quân Bắc đứng ở bên cạnh giống như tội nhân, không dám duỗi tay cản, hèn mọn khuyên bảo: “Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, em đừng đánh con, em muốn đánh thì đánh anh, là lỗi của anh, là anh nhân lúc em vừa sinh xong, mệt ngủ thiếp đi mà đem con gái cả của chúng ta đưa cho anh cả, là anh đáng chế·t!”
Trần Niệm Trân không nói chuyện với Đồng Quân Bắc, cô ta không nói chuyện cùng kẻ thù!
Cô ta chỉ chăm chăm đánh Đồng Gia Nguyệt, xé miệng bé, véo mặt bé, còn đánh cả đầu bé.
“Cho mày miệng hư này!”
“Cho mày ăn này! Tao đánh chế·t mày!”
“Năm đó tao nên đem mày ôm qua đi, đem đổi Gia Dương nhà tao về, Con bé chế·t tiệt này, tao hận mày chế·t đi được!”
“Tao hận mày chế·t đi được!”
Những lời này giống như lời nguyền, vang lên trong giấc mộng của Đồng Gia Nguyệt hơn hai mươi năm.