Cậu hai vội đến đỡ cô, ôm vào ngực mình, hướng ra phía ngoài kêu: “Ba! Ba! Gia Nguyệt lại phun ra! Làm sao bâu giờ!”
Nhất định là do bị chị hai đánh!
Mợ hai nghĩ vậy, lại không dám nói, lấy khăn lông lau cho cháu gái, cuối cùng mới lau cho bản thân.
Ông ngoại đứng ở cửa, cách mành nói: “Nếu không ổn liền đi mời bà Tám đến đi.
”
Bà Tám là thầy thuốc trong thôn, trong thôn nhà ai có người bệnh đều tìm bà xem trước, nếu thật sự không được thì mới đưa đi bệnh viện.
Cậu hai chạy ra: “Để con đi.
”
Cậu ba chạy trước: “Để em đi.
”
Cậu hai lại về phòng, ông ngoại cùng cậu út đi theo sau.
Mợ hai ôm Đồng Gia Nguyệt rớt nước mắt, Đồng Gia Nguyệt không mở được mắt, đầu óc ong ong ong, cô cảm thấy trên người mợ hai nóng, lay tay mợ, “Cháu muốn lên giường ngủ.
”
Giọng nói nhỏ như muỗi.
Mợ hai nghe xong, càng đau lòng, cháu gái muốn gì cũng nghe: “Được được được, lên giường ngủ.
”
Cậu út không có biện pháp, chỉ biết lo lắng suông, một hồi nhìn chằm chằm Đồng Gia Nguyệt, một hồi lại chạy ra đi xem bà Tám đã tới chưa.
Bà Tám nghe nói dứa trẻ gặp vấn đề, rất nhanh đã chạy tới.
Bà nghe xong chuyện Đồng Gia Nguyệt bị đánh, soi mắt cô, rồi nhẹ nhành sờ từ trên xuống dưới, chỉ vào dấu bàn tay trên mặt Đồng Gia Nguyệt nói: “Ra tay quá nặng, não chấn động nhẹ, Niệm Trân cũng thật là, sao có thể ra tay không biết nặng nhẹ như vậy được, trẻ con sao lại đánh đầu được, có đánh cũng phải đánh tay, đánh mông chứ!”
Ông ngoại vội hỏi: “Dì Tám, dì xem con bé có cần uống thuốc không?”
“Cái này không phải cảm cúm, chấn động não thì dì làm sao có thuốc được, các cháu chăm sóc con bé mấy ngày, cố gắng đừng để đầu lắc lư, xem có đỡ hơn không.
”
Mợ hai nhắc mãi: “Gia Nguyệt không ăn cơm, buổi trưa ăn canh trứng đều nôn ra hết, cháu thấy con bé không muốn ăn gì, buổi tối cháu làm sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, có thể cho con bé ăn được không ạ?”
Bà Tám nói: “Ăn được gì thì ăn, không ăn được thì không ăn, trẻ con nhịn đói hai ba bữa cũng không sao, đầu mới quan trọng, đừng cho nó đi lung tung, cứ nằm trên giường dưỡng bệnh, đầu trẻ con rất mềm không thể chịu được va đập, con bé lại còn nhỏ, không hiểu chuyện, đầu bị thương mà còn đi đường xa, trên đường đi đầu óc không ngừng lắc lư, chỉ nôn hai lần là còn may đấy, các cháu cũng biết có nhà trong thôn mình, chỉ vì tranh đất ruộng mà đánh nhau đến nỗi tổn thương đầu, nôn rất nhiều ngày, người suýt chút cũng ra đi, cuối cùng dưỡng bệnh mãi, hiện tại cũng tạm ổn, các cháu cũng đừng quá sốt ruột.
”
“Cảm ơn dì Tám.
”
Ông ngoại dẫn các cậu tiễn bà Tám ra cửa.
Sau khi bà Tám đi, cậu hai hỏi: “Ba, qua một ngày rồi, sao chị hai còn không có tới đón con bé?”
Đúng rồi!
Ông ngoại cũng sốt ruột, đi đến cây to ở ngã tư đường ngồi xổm, nhìn ra đường lớn.
Có chuyện gì vậy, con gái thứ gặp chuyện gì làm trì hoãn ư?