Từ sau khi Ôn Việt Bân chế·t, mọi người đều không bình thường.
Cô quá hiểu biết loại khổ sở này, cũng quá hoài niệm người chồng đã chế·t, cho nên mấy năm nay cô vẫn luôn nhẫn nhịn Cao Đại Cầm.
“Nói!” Cao Đại Cầm nhân lúc cô thẫn thờ, đột nhiên xông tới, dùng một tay lôi cô đến trước di ảnh của Ôn Việt Bân, “Mày nói đi, có phải mày xúi con tao hận tao hay không? Sau khi chúng mày kết hôn, nó liền không thích về nhà, mày là hung thủ!”
Đột nhiên Cao Đại Cầm tát cô một cái, lúc lại giơ tay lần nữa, Ôn Tu Hiền ngăn lại.
Cao Đại Cầm vùng vẫy cánh tay, mắng: “Tiện nhân, mày hại chế·t con ta! Mày trả mạng cho con tao! Tại sao mày còn không chế·t đi!”
Một cái tát này, phảng phất khơi dậy sự uất hận cùng đau đớn suốt 26 năm của cô.
Rốt cuộc Đồng Gia Nguyệt không thể nhịn được nữa, “Dì, ba năm, cho dù cháu không nói, chẳng lẽ dì thật sự đã quên hết sao? Rốt cuộc là ai hại chế·t Ôn Việt Bân? Nếu không phải do dì lấy cái chế·t ra uy hiếp, bắt anh ấy đêm hôm khuya khoắt phải trở về thăm dì, thì anh ấy sẽ không gặp tai nạn trên đường, anh ấy vẫn sẽ sống!”
Cao Đại Cầm dùng sức lắc đầu: “Mày nói bậy, là mày hại chế·t nó, đều là mày hại chế·t! Không phải tao!”
Đồng Gia Nguyệt ôm bụng, lặng lẽ chảy nước mắt, chất vấn người đàn bà đã tra t·ấn cô ba năm này: “Bà thật sự không nhớ rõ anh ấy ch·ết như thế nào sao? Bà thật sự không nhớ rõ tại sao đứa con trong bụng tôi không có sao?”
Ôn Tu Hiền nhớ rõ, ông tiếp tục ôm đang nổi điên Cao Đại Cầm, áy náy nói: “Gia Nguyệt, là nhà chúng ta xin lỗi con, về sau nếu con gặp phải người thích hợp, ba sẽ coi con như con gái ruột, ba sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con.
”
“Chú, không cần.
”
Làm gì còn có về sau nữa?
Ôn Việt Bân, anh nói rằng hạnh phúc thời thơ ấu có thể chữa khỏi cả đời người, bất hạnh thời thơ ấu thì phải dùng cả đời đi chữa khỏi.
Anh nói, chúng ta đều có thơ ấu đau khổ, chúng ta có thể làm bạn lẫn nhau, chữa khỏi lẫn nhau, cùng xây dựng một mái ấm hạnh phúc.
Nhưng mà, tại sao anh lại nuốt lời?
Tại sao lại bỏ lại em một mình?
Bác sĩ nói với Đồng Gia Nguyệt: “Tình huống hiện tại của cô rất không ổn, ở một mình rất nguy hiểm, nếu vẫn không thể tự mình đi ra, thì hãy thử đổi hoàn cảnh xem sao, hay là cô về quê thử xem? Cô nói rằng ở đó ông ngoại cô, người thương yêu cô nhất, tôi tin rằng ông ngoại sẽ giúp cô lại một lần nữa có thể sinh hoạt như người bình thường, sự tổn thương sẽ đánh gục một người, nhưng là tình yêu thương sẽ tiếp năng lượng cho người đó đứng dậy.
”
Đồng Gia Nguyệt mua rất nhiều thuốc ở bệnh viện cầm, sau đó cô quyết định về quê.
Trở lại bên người ông ngoại cùng cậu, giống như khi còn nhỏ, cùng bọn họ cùng nhau trồng trọt, cùng nhau bán dưa hấu.
Sau khi đưa ra quyết định, Đồng Gia Nguyệt một khắc cũng không muốn chờ nữa, cô ước gì có thể mọc cánh bay trở về quê.
Cô gọi điện thoại cho Ôn Tu Hiền: “Chú, cháu sắp rời khỏi nơi này, Ôn Việt Bân đem tài sản để lại cho cháu, là bởi vì anh ấy biết rằng nếu anh ấy gặp chuyện, cháu sẽ thay anh ấy chăm sóc dì, nhưng mà cháu mệt rồi.
Ngay cả chính cháu, cháu còn không chăm sóc nổi, cháu không có sức lực chăm sóc người khác.
Nhà ở cháu sẽ bán đi, một nửa đưa cho dì, một nửa quyên góp ra ngoài, sau khi tiền chia hoa hồng công ty tới tay, mỗi năm cháu sẽ chuyển cho dì một số tiền, gặp nhau thì không cần thiết nữa, hai người bảo trọng.
”
Đồng Gia Nguyệt chuẩn bị hành lý, giao cho công ty chuyển phát nhanh gửi qua bưu điện, sau đó nhanh chóng cùng khách hàng mà người môi giới bất động sản mang đến ký hợp đồng bán nhà.
Bởi vì bán rẻ, trong ngày liền giải quyết xong.
Căn phòng này là do Ôn Việt Bân chọn, lúc anh ấy chọn nơi này để mua phòng, trong lòng tràn ngập tốt đẹp khát khao.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Hiện tại Ôn Việt Bân không còn nữa, con cũng đã không có, chỉ còn lại có một Đồng Gia Nguyệt đầy người vết thương.
Hiện giờ đến Đồng Gia Nguyệt cũng sắp rời đi nơi này.
Ông ngoại, ông có khỏe không?
Con nhớ ông, nếu hiện tại ông nhìn thấy con, xin đừng quá lo lắng, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, con sẽ tốt lên thôi.