Thấy cô không khóc mà bắt đầu ăn đồ ăn, người trong nhà đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, ông ngoại hô một câu: “Ăn cơm!”
Mợ hai nhẹ nhàng sờ đầu Đồng Gia Nguyệt, cầm khăn lông đứng lên, đem khăn lông vắt lên thành chậu, chạy đi dọn cơm.
Cậu hai thay đổi một chậu nước mơi, một bàn tay lấy nước từ trong chậu, hất đến tay còn lại để dội sạch bùn, đến khi bùn sạch gần hết mới để tay vào trong chậu nước để rửa, ông ngoại cùng cậu út cũng là như vậy.
Người cuối cùng rửa tay chính là cậu ba, cậu nói với Đồng Gia Nguyệt trong tay: “Miệng đau thì ăn chậm một chút, cậu đi lấy cơm cho cháu.
”
Mợ hai làm cơm sáng rất đơn giản.
Giã tỏi, lại rắc vào một nắm muối rồi nhỏ hai giọt dầu mè, sau khi trộn đều thì bôi lên bánh bột ngô rồi ăn, ăn xong lại uống một hai chén bánh canh, dễ chịu lại no lâu.
Ông ngoại ngồi xổm trước cửa nhà chín, chén cháo đặt ở bên chân, tay trái cầm bánh bột ngô, tay phải bẻ từng khối từng khối chấm tỏi giã rồi ăn.
Cậu hai ngồi xổm bên cạnh ông ngoại.
Cậu ba cùng cậu út cầm bánh bột ngô, bưng chén ngồi xổm bên cạnh Đồng Gia Nguyệt, trên đỉnh đầu bọn họ là một cây hồng, một con ve sầu non lột xác biến thành ve sầu trưởng thành, ở trên thân cây kêu rất hân hoan.
Đồng Gia Nguyệt ngồi dưới đất, dựa vào thân cây, chậm rãi nhai.
Mợ hai vớt ra một quả trứng gà từ trong nồi bánh canh, để vào nước lạnh một lúc, rồi nhanh chóng lột xác để vào chén Đồng Gia Nguyệt.
Mợ hai nói: “Ngoan, ăn trứng gà, ngày mai mợ lại nấu cho cháu, mỗi ngày đều nấu cho cháu.
”
Trứng gà trong nhà không nhiều lắm, mỗi ngày nhặt để vào trong sọt, đợi tích cóp đủ một sọt thì đem bán, người trong nhà không ăn trứng gà, chỉ có đẻ cho một mình Đồng Gia Nguyệt.
Chỉ cần ở tại nhà ông ngoại, mợ hai mỗi ngày đều nấu cho cô một quả trứng gà, sau này, dù xảy ra rất nhiều chuyện, thói quen này chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù lúc trong nhà nghèo nhất, lúc bị đòi nợ thảm nhất, đều chưa từng thay đổi.
Khi đó mợ hai bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, trong lòng ngực ôm gà mái già không buông tay, mợ khóc lóc nói với người ta: “không thể lấy cái này, đây là để dành bổi bổ Gia Nguyệt nhà chúng tôi, Gia Nguyệt nhà chúng tôi từ nhỏ liền hay đau đầu, học tập lại mệt đầu óc, con bé không thể không ăn trứng gà.
”
Có lẽ do mợ hai khóc thật sự rất đáng thương, cũng có lẽ do mợ ôm con gà mái già kia chặt quá, cướp cũng không cướp được, người đòi nợ bỏ qua con gà mái già đó.
Cuối cùng, trong nhà trống rỗng, đồ vật đáng giá hay không đáng giá đều bị dọn đi rồi, chỉ còn lại có một con gà mái già bị sợ tới mức hai ngày không đẻ trứng.
Hai ngày đó, mợ hai nhìn con gà không đẻ trứng lén lút khóc mấy lần, đối với mợ, việc Đồng Gia Nguyệt không có trứng gà để ăn chính là chuyện rất nghiêm trọng.
Biến cố trong nhà đã khiến Đồng Gia Nguyệt thay đổi.
Cho dù cô đau đầu muốn ch·ết, cô vẫn cắn răng kiên trì, sau một năm học lại, không chỉ đạt điểm cao mà còn thi đậu trường cấp 3 trọng điểm, được miễn học phí, sau này còn thi đậu trường đại học tốt nhất Hoa Quốc.
Cô không thể làm người trong nhà thất vọng.
Ông trời không cho cô có được ba mẹ tốt nhưng lại cho cô người ông ngoại, các cậu, và cả mợ hai tốt nhất trên thế giới.
Nghĩ đến đây, nước mắt Đồng Gia Nguyệt lại chảy ra.
Thật ra cô rất kiên cường.
Bác sĩ Đàm khen cô không chỉ một lần rằng cô là một trong những người bệnh có ý chí kiên định nhất của anh, nhất định cô có thể khỏi hẳn.
Đồng Gia Nguyệt cảm thấy bây giờ cô đã khỏi hẳn rồi, trong lòng cô không đau khổ nữa, tràn đầy hy vọng, giây phút này quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cô không kìm được nước mắt.
Mợ hai thấy thế, cực kỳ đau lòng, bàn tay mập mạp muốn sờ mặt Đồng Gia Nguyệt nhưng lại không dám sờ, sợ làm đau cô, đi thật nhanh ra ngoài mượn dầu hoa hồng, tỉ mỉ lau mặt cho Đồng Gia Nguyệt.
Mợ hai không phải là một người cẩn thận.
Người ngoài nói rằng mợ tai to mặt lớn, hậu đậu ngốc ngếch như heo, nhưng đối với Đồng Gia Nguyệt, mợ luôn rất cẩn thận.
Đồng Gia Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt bụ bẫm của mợ hai, nhân lúc mợ không chú ý, nhét một miếng trứng gà vào miệng mợ.
Mợ hai sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, vội vàng phun vào trong lòng bàn tay, cực kỳ đau lòng!
“Đứa nhỏ này, cháu cho mợ làm gì, cho mợ lãng phí lắm!”