“Đứa nhỏ này, cháu cho mợ làm gì, cho mợ lãng phí lắm!”
Mợ hai nhìn chằm chằm miếng trứng gà trong tay, muốn bón cho Đồng Gia Nguyệt nhưng lại ngại dính nước miếng của mình làm Đồng Gia Nguyệt dơ.
Cậu hai sụt sịt uống bánh canh, nói: “Được rồi, cháu gái cho em thì em cứ ăn đi.
”
Mợ hai vừa đau lòng vừa vui mừng, đem miếng trứng gà kia ăn vào miệng rồi lại liếm lòng bàn tay.
Gia Nguyệt thật hiếu thuận! Ánh mắt mợ hai nhìn Đồng Gia Nguyệt chứa đầy vui mừng.
Mợ hai cất đầu hoa hồng vào nhà chính, mợ đã nói với người ta, bôi cho Gia Nguyệt thêm hai lần nữa rồi sẽ trả lại
Cậu út không an phận, nói giọng chua lòm: “Gia Nguyệt, cháu cho mợ hai mà không cho cậu à?.
”
Ông ngoại từ nãy giờ vẫn yên lặng ngay lập tức mắng: “Giỏi thật, giành ăn với cả Gia Nguyệt.
Ăn bánh canh còn không đủ cho con ngậm miệng à!”
Cậu út sợ tới mức rụt cổ, thè lưỡi với Đồng Gia Nguyệt, ngoan ngoãn ăn bánh bột ngô của mình.
Ông ngoại thấy thế, vừa lòng, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Trong lòng cậu út ít nhiều vẫn có chút ấm ức, đặc biệt là sau khi ba nói, Văn Võ bên cạnh cũng lườm anh.
Gì vậy!
Đâu phải do anh muốn ăn trứng gà, anh chỉ muốn thử Gia Nguyệt thôi mà!
Anh đã bao giờ giành ăn với Gia Nguyệt chưa?
Năm nay anh lăm tuổi, là người lớn, sao có thể không hiểu chuyện như vậy được!
Haiz!
Cậu út – người không được ai thấu hiểu, thở dài một cách đầy ấm ức.
Vừa hé miệng, không còn chưa kịp nhắm lại, đột nhiên bị Đồng Gia Nguyệt nhét một miếng trứng gà vào miệng.
Anh sợ tới mức lập tức quay đầu lại nhìn ông ngoại
Ông ngoại liếc nhìn cậu út một cách đầy nghi ngờ nhưng lại thấy Gia Nguyệt bưng chén nhỏ, từ từ ăn cơm, cực kỳ ngoan ngoãn, trên mặt cũng không có vẻ như bị bắt nạt
Ông ngoại không bắt được chứng cứ, nhưng lại không yên tâm người có tiền án như Trần Song Toàn, duỗi tay gõ gõ đầu anh, liếc mắt cảnh cáo anh rồi sau đó mới đứng lên đi nhà bếp lấy thêm một chén bánh canh.
Nhân lúc ông ngoại xoay người, Đồng Gia Nguyệt hoả tốc lại bón cậu út thêm một miếng.
Tương tự cũng bón cho cậu ba, nhưng cậu ba có chuẩn bị tâm lý, không há mồm, Đồng Gia Nguyệt ném vào chén cậu, cậu ba đành phải ăn.
Cậu hai nhìn thấy tất cả, không tiếng động duỗi tay, gõ gõ ba bọn họ, chủ yếu là là gõ cậu ba cùng cậu út!
Bị bắt được, cậu ba rất ngượng ngùng.
Cậu út mặc kệ, cực kì bội phục Đồng Gia Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Gia Nguyệt, lá gan cháu lớn thật!” Thế mà không sợ ba của cậu!
Nhà bếp truyền ra tiếng đậy nắp nồi, ông ngoại đi ra.
Mợ hai cũng từ nhà chính đi ra.
Ba cậu ngoan ngoãn ăn cơm, mợ hai ngồi xổm lại gần Đồng Gia Nguyệt, bón bánh canh cho cô.
Đồng Gia Nguyệt ăn xong, phát hiện cậu hai đang nhìn cô, ngưỡng mặt cười với cậu hai.
Cậu hai nhìn sang chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ, buổi tối dùng hai mao tiền mua cho Gia Nguyệt một khối kẹo mềm ăn.
Văn Võ cùng Song Toàn không có!
Người lớn như vậy còn không hiểu chuyện bằng Gia Nguyệt! Nhịn!