Editor: Tô Nhi
—---------------
Mọi chuyện diễn ra đúng như Chu Khải dự đoán.
Ngay khi bài hát vừa vang lên, khán giả bên dưới sôi nổi hẳn lên, không khí trong phòng trà không ngừng nóng lên, doanh thu theo đó mà tăng lên không ngừng.
Giọng ca du dương, uyển chuyển đầy cảm xúc, lay động lòng người.
Điều đáng nói hơn cả là kỹ thuật biểu diễn điêu luyện, động tác lớn, nhỏ đều hài hòa, thoải mái tự nhiên, như thể một tiểu thư quý tộc thời xưa đang trình diễn trên sân khấu vậy.
Cách cầm quạt mở khép cùng nụ cười trên khóe miệng khiến khán giả phía dưới không khỏi xao xuyến.
"Ngôi sao! Đúng là ngôi sao!" Chu Khải phấn khích vỗ vai A Bân, "Lần này cậu đã tìm được người giỏi!"
A Bân mặt mày đầy vẻ đắc ý, lần này anh thật sự gặp may, tìm được một người vừa hát hay vừa nhảy giỏi.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Chu Khải tự mình tính tiền thù lao cho hai người.
"Quả không hổ danh là người chuyên nghiệp, hát rất hay.
Hai người cứ hát cho tốt, tôi chắc chắn sẽ không để hai người thiệt thòi đâu." Chu Khải không tiếc lời khen ngợi.
"Cảm ơn ông chủ Chu."
"Không có gì, không có gì.
Đây là những gì hai người xứng đáng được nhận.
Ở chỗ tôi, chỉ cần có thực lực là có thể kiếm được tiền.
Miễn là hai người có năng lực, yên tâm, tôi tuyệt đối không bạc đãi hai người đâu!" Chu Khải vỗ ngực cam đoan.
Đang nói chuyện, bỗng thấy hai đứa trẻ từ bên ngoài chạy vào ôm lấy Dương Lệ Quyên, "Mẹ ơi, con đói..."
Chu Khải ngạc nhiên, chỉ vào hai đứa trẻ hỏi: "Đây, đây là con của cô à?"
"Xin lỗi ông chủ Chu, đây là con tôi.
Nếu không còn việc gì, tôi xin phép về trước." Dương Lệ Quyên thấy hai con mình đói đến mắt nhắm mắt mở, liền dắt chúng đi.
"Ông chủ Chu, tôi cũng xin phép." Lý Hiểu Vân gật đầu chào rồi cũng rời đi.
Chu Khải xoa cằm, càng thêm tò mò về Dương Lệ Quyên.
Ông vẫy tay gọi A Bân lại, hỏi: "Cô Dương Lệ Quyên này là ai vậy?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm.
Khi cô ấy đến đây thì đã dẫn theo hai đứa con, còn đi xe ba bánh, trên xe có chăn đệm, trông có vẻ như không có chỗ ở." A Bân vẻ mặt thương cảm nói.
"Vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi! Trời lạnh thế này, cô ấy dẫn theo hai đứa trẻ cũng không an toàn!" Nói xong, Chu Khải liền đi trước.
Khi hai người đuổi ra ngoài, quả nhiên thấy Dương Lệ Quyên đang chuẩn bị dắt xe ba bánh rời đi.
"Lệ Quyên! Khoan đã!" Chu Khải chạy tới gần thì thấy mặc dù Dương Lệ Quyên mặc quần áo mỏng manh, cả người còn đang run lên vì lạnh, nhưng hai đứa trẻ lại được đắp chăn ấm áp, lòng anh chợt ấm lại.
"Cô có chỗ nào để đi chưa?"
Lương Hổ thò đầu ra, giọng non nớt nói: "Mẹ bảo đưa tụi con đến nhà ga, ở đó ấm áp lắm, lại có nước ấm uống nữa."
Dương Lệ Quyên xoa đầu con trai, cười nói: "Ông chủ Chu, nếu không còn việc gì thì chúng tôi xin phép đi trước!"
Nhìn cảnh ba mẹ con thế này, Chu Khải không khỏi xúc động.
Anh quay đầu ho khan vài tiếng che giấu cảm xúc, rồi xoa đầu Lương Hổ, nói: "Nhà ga đông người lộn xộn lắm, cô dẫn theo hai đứa trẻ cũng không an toàn.
Thế này nhé, nhân viên chỗ chúng tôi có thể ở lại ký túc xá, để A Bân dẫn các cô cậu đi."
Nói rồi ông móc ra chùm chìa khóa đưa cho A Bân: "Dẫn họ đến ký túc xá, cần gì cứ nói."
Mắt A Bân thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, vội nói: "Đi thôi, tôi dẫn các cô cậu qua đó."
"Liệu có phiền phức quá không? Hay đợi ngày mai tôi nhận việc rồi sắp xếp?" Dương Lệ Quyên nói.
"Không phiền đâu.
Phòng trà của chúng tôi vốn có lo ăn ở cho nhân viên mà, để tôi dẫn các cô cậu đi!" A Bân nhiệt tình nói, anh cũng đoán được ý ông chủ ông chủ của mình.
"Vậy cảm ơn ông chủ Chu!" Dương Lệ Quyên cảm ơn lần nữa, rồi cùng hai đứa trẻ đi theo A Bân.