Nhóm dịch: Thất Liên HoaBạch Vi hơi mệt mỏi, cô nhìn thời gian một chút rồi quét dọn cửa tiệm, sắp xếp gọn gàng những món trang sức ấy lại, ghi tiền vào trong sổ sách.
Tám giờ tối, Bạch Vi tắt đèn đóng cửa.
Xe đẹp ở ngoài cửa cách đó không xa, Bạch Vi mang chiếc ba lô nhỏ đạp xe về nhà.
Lục Tư Đình đã ở nhà rồi, anh nhớ giờ tan làm của Bạch Vi nên khi thấy sắp đến giờ cô đi làm về, anh đã đi đến cổng đại viện quân khu để đợi.
Bạch Vi nhanh chóng trở về, cô thấy đói bụng lắm, cả người mệt mỏi.
Lục Tư Đình vội vàng mang cơm đã hâm nóng ra, sau đó bưng lên bàn.
Bạch Vi ăn như hổ đói một cái bánh bao, nửa bát cháo, sau đó động tác chậm lại, lúc này cô mới có thời gian nói chuyện.
Lục Tư Đình hỏi: “Thế nào, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, em thấy sao?”Nhắc đến cảm nhận về việc hôm nay mở tiệm, tinh thần của Bạch Vi phấn chấn hơn nhiều.
“Hôm nay là ngày đầu khai trương nhưng khách đông lắm, buôn bán không tệ, được tầm bảy đồng.
Trước đó em có tính thử rồi, lãi gần nửa.
”“Khách hàng ghé tiệm hôm nay cũng náo nhiệt lắm, phần lớn là mấy người trẻ tuổi, sau khi mua đồ xong còn giới thiệu cho học sinh trong trường gần đó nữa.
”“Mười lăm mười sáu là độ tuổi đẹp nhất, trong tiệm của em có nhiều đồ trang sức cho nữ hơn nên quả thật bọn họ đã giúp em tuyên truyền khá nhiều.
”Bạch Vi phân tích nói, đồng thời còn bẻ khoai lang trong tay ra ăn nữa.
“Con phố đó buôn bán cũng không tệ, hôm nay mới là ngày đầu thôi, không biết sau này sẽ ra sao.
”Một ngày bán được bảy đồng, giảm đi chi phí tổn thất và tiền thuê nhà thì cô tính mình lời được ba đồng, như vậy thì một tháng sẽ kiếm được chín mươi đồng rồi.
Nếu thứ bảy cuối tuần thì chắc lượng khách trên phố còn nhiều hơn nữa, chắc số lượng bán ra cũng nhiều hơn hôm nay.
Hơn nữa do vừa mới khai trương nên bây giờ Bạch Vi chỉ làm mấy món đồ đơn giản, sau này cô sẽ còn làm nhiều nữa.
Có tính kiểu gì đi nữa cũng thấy kiếm tiền như này ổn hơn đi làm công nhiều.
Đi làm phải đúng giờ giấc, ngày nào cũng phải làm tám chín tiếng, hơn nữa chỉ kiếm được năm mươi đồng tiền lương chắc đói chết mất.
May là Bạch Vi không nói ra mấy lời này.
Một tháng được nhận năm mươi đồng tiền lương đã vượt qua đại đa số mọi người rồi.
Nếu làm ruộng ở nông thôn thì e là một năm cũng chưa gom được năm mươi đồng nữa.
Chứ nói gì đến việc mỗi tháng lãi tận một trăm đồng như cô.
Lục Tư Đình nghe vậy, trong lòng anh thấy thả lỏng hơn một chút.
Mấy ngày nay Bạch Vi cố gắng nhiều ra sao, Lục Tư Đình thấy hết.
Cô bận trước lo sau mở một cửa tiệm, ngày nào cũng làm việc khiến Lục Tư Đình thấy hơi đau lòng.
Nhưng mà việc bán trang sức nhỏ như này đa số toàn bày tiệm bên đường để bán.
Lục Tư Đình không hiểu mấy chuyện này lắm nhưng anh cũng mong ước mơ của Bạch Vi trở thành sự thật.
Hôm nay là ngày đầu mở tiệm, buôn bán cũng không tệ, nếu có khởi đầu tốt thì chắc Bạch Vi sẽ có động lực kiên trì đi con đường này tiếp.
Bạch Vi bưng bát lên, uống hết bát canh mà Lục Tư Đình múc cho mình.
Lục Tư Đình rửa chén trong nhà bếp, còn cô thì lấy khăn để lau bàn.
Bận rộn một ngày mệt mỏi quá nên Bạch Vi muốn lấy quần áo đi tắm rửa ngay, sau khi đi ra chào hỏi với Lục Tư Đình xong, cô leo lên giường ngủ ngay.
Cô ngủ thẳng giấc đến tận bảy giờ sáng hôm sau, Bạch Vi duỗi người rời giường.
Bên cạnh trống không, Lục Tư Đình đã dậy từ lúc nào rồi không biết nữa.
Bạch Vi đánh răng rửa mặt, sau đó bắt đầu công việc.
Thân là bà chủ tiệm trang sức, ngày nào Bạch Vi cũng ăn mặc khác nhau, dù quần áo có trùng đi nữa nhưng phối cùng loại trang sức khác thì sẽ mang đến cảm giác khác biệt ngay.
Sau khi dọn dẹp xong, Bạch Vi xuống lầu, trong nhà bếp có hai phần cơm.
.