Nhóm dịch: Thất Liên HoaLục Tư Đình đã tắm xong từ lâu, nên cũng nằm xuống giường trước.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ lờ mờ, quạt trần quay phía trên đầu, không khí thật dễ chịu mà rất yên tĩnh.
Nhưng dường như Bạch Vi chẳng cảm nhận được điều gì, cô bước ra từ phòng tắm, sấy tóc qua loa, gần như vừa chạm lưng xuống giường là ngủ ngay.
Lục Tư Đình đắp chăn cho cô thật kỹ càng, cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, 7 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường reo lên.
Bạch Vi mơ mơ màng màng ngồi dậy tắt đồng hồ.
Hôm nay lượng khách tới không nhiều lắm.
Mặc dù là thứ bảy, nhưng những người đến mua đồ chủ yếu chỉ là đi ngang qua, phát hiện ra ở đây mới mở một cửa hàng trang sức, sau đó đi vào xem cho vui mà thôi.
Sau khi kết thúc đợt giảm giá khai trương 8%, bán đồ cả ngày hôm nay cũng không được coi là đắt hàng lắm.
Có điều, vì đều là hàng thủ công, bán được lợi nhuận rất cao, cộng với việc bây giờ cửa hàng cũng đã có tiếng tăm nhất định, một ngày có thể bán được tám, chín đồng, vẫn xem như ổn định.
Sáng sớm có vài người lục tục vào cửa hàng xem, buổi chiều vẫn còn có thể có thêm khách, chỉ có khoảng giữa trưa và buổi tối là không làm ăn được gì.
Bây giờ đã vào mùa hè, tầm khoảng 8 giờ sắc trời mới dần sẩm tối, còn nếu là mùa đông thì hơn 6 giờ trời đã chuyển tối rồi.
Vào thời điểm này, buổi tối mọi người đều không có nơi nào để giải trí, vì vậy sau giờ làm việc mọi người đều về nhà, tối muộn rất ít người ra ngoài.
Không bằng sau này xem xét tình hình, nếu không có khách thì có thể đóng cửa hàng sớm hơn, còn có thể đi hẹn hò với Lục Tư Đình, hoặc là đi ăn tối cùng nhau.
Vào buổi tối bắt đầu từ bảy giờ, trên đường phố ít người hơn, trong cửa hàng cơ bản không có người nào.
Bảy giờ rưỡi, Bạch Vi đã hoàn thành tất cả những việc nên làm.
Cửa hàng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, hôm nay cô đã tính toán sổ sách xong hết rồi, còn làm thêm được mười mấy cái vòng tay.
Bạch Vi ra ngoài xem xét một chút, quyết định hôm nay đóng cửa sớm.
Tám giờ, Bạch Vi về đến nhà đúng giờ, Lục Tư Đình vừa mới nấu ăn xong.
Hai người cùng nhau ăn một chút, Bạch Vi nói: "Buổi tối làm ăn không tốt lắm, em nghĩ thỉnh thoảng có thể tan làm về sớm một chút.
"Lục Tư Đình tưởng cô mệt mỏi, nên nói: "Được rồi, đừng làm việc quá sức, nếu không chịu được nữa thì em có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
"Anh không cần Bạch Vi kiếm nhiều tiền, kiếm tiền nuôi gia đình vốn là công việc của một người đàn ông nên làm.
Anh đồng ý vì thấy Bạch Vi rất kiên trì, có nghị lực và yêu thích đồ thủ công mỹ nghệ.
Lục Tư Đình nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu ngày mai không bận thì không bằng em tan làm sớm một chút, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút, ăn cơm ở bên ngoài?"Tính ra cũng lâu rồi hai người không ra ngoài đi chơi với nhau.
Thật ra Bạch Vi cũng có ý định này nhưng chưa kịp nói ra, hai mắt cô sáng lên, lập tức gật đầu: "Được, buổi tối em sẽ trở về sớm chút.
"Ngày hôm sau.
Bạch Vi thức dậy sớm hơn thường lệ, khi cô vừa tỉnh dậy vừa vặn nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên ngoài.
Cô chạy ra ban công, tình cờ nhìn thấy bóng lưng Lục Tư Đình bước ra ngoài, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng cây.
Thời gian buổi sáng eo hẹp, Bạch Vi tùy tiện ăn một chút đồ ăn sáng, bỏ một ít đồ trang điểm vào túi xách, sau đó cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Đã vài tháng kể từ khi cô đến thế giới này, số lần Bạch Vi trang điểm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đồ trang điểm ngày nay tốt hơn một chút, về cơ bản là thuần tự nhiên, nhưng Bạch Vi đi dạo phố một còng, trong số hai mươi phụ nữ, chưa chắc đã có một người trang điểm.
Tuy nhiên gần trường đại học sẽ có nhiều nữ sinh trang điểm hơn.
.