Nhóm dịch: Thất Liên HoaThẩm Quyên đau lòng nói: "Đồ ăn ở bên ngoài không ngon bằng đồ ăn nhà làm, ăn nhiều cũng không tốt.
Dù sao mẹ ở nhà cũng không có chuyện gì, từ nay buổi trưa về sau mẹ sẽ mang đồ ăn đến cho con."Da bọc xương?Bạch Vi nghi ngờ bóp bóp cánh tay mình, nó vẫn giống như trước đây mà.Trong mắt những người mẹ, bọn họ chỉ sợ con mình ăn không đủ no thôi.Nhưng mà việc đưa cơm thì được.Nhà của Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên cách đây không xa, trước khi kết hôn, Bạch Diệu Thiên và Bạch Vi đều làm việc ở bên ngoài, ngày nào Thẩm Quyên cũng chịu trách nhiệm nấu ăn và dọn dẹp ở nhà cho họ.Bạch Vi đề nghị: "Mẹ, bây giờ con đã kết hôn rồi, trong nhà đó chỉ có mẹ và cha.
Ngày nào cha cũng đi làm hết, mẹ ở nhà buồn chán lắm, hay là mẹ đến cửa hàng của con giúp một tay đi? "Bạch Vi càng nói càng cảm thấy khả thi.Bạch Diệu Thiên là một giáo viên trung học, không ở nhà vào ban ngày từ thứ hai đến thứ sáu.
Thẩm Quyên ở nhà một mình, thỉnh thoảng nếu bà buồn chán thì có thể đến cửa hàng để giúp đỡ.Bạch Vi chán ăn trưa ngoài quán lắm rồi, đã lâu lắm cô không ăn đồ ăn do Thẩm Quyên nấu, cô thấy hơi nhớ chúng rồi.Thẩm Quyên nói: “Vậy mẹ đi mua hộp cơm giữ nhiệt, gần trưa thì nấu sau đó sẽ mang đến cho con”Thẩm Quyên cũng đồng ý, bà cũng muốn giúp con gái mình.Ăn ở quán cơm bên ngoài ít nhất phải tốn 20 hào mà lại chưa chắc ăn no nữa.
Bạch Vi còn nhỏ, nên tiết kiệm số tiền này vẫn tốt hơn.Đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn, sau này còn có rất nhiều chỗ sẽ cần sử dụng tiềnThẩm Quyên nói: “Vậy là ổn rồi, bắt đầu từ trưa mai mẹ sẽ mang đồ ăn đến cho con, nếu ở nhà không có chuyện gì thì mẹ sẽ đến cửa hàng giúp con.” "Được, cảm ơn mẹ."Bạch Vi cười híp mắt cảm ơn, sau đó từ trong túi móc ra hai đồng đưa cho bà: "Mẹ, nấu cơm cũng phải đi mua thức ăn, con ở trong cửa hàng không có thời gian mua, mẹ cầm tiền đi mua đi." "Thẩm Quyên sững người một lúc, bà lùi lại hai bước không muốn lấy số tiền này."Con và Tiểu Lục vừa mới kết hôn, trừ những sính lễ kia ra, trong tay hai con cũng không có bao nhiêu tiền, bây giờ lại mở cửa hàng nên phải tiết kiệm một chút."Thẩm Quyên nghiêm túc nói: “Con gái, lúc nào con phải giữ tiền trong tay nhé.
Hơn nữa bây giờ con còn chưa có con, nhưng nếu sau này sinh con rồi thì sẽ cần phải tiêu tiền nhiều hơn nữa.”"Số tiền này con có thể giữ lại, mẹ cũng không thiếu chút tiền ấy, lúc con còn ở nhà mẹ cũng cho con quá trời tiền còn gì.”Thẩm Quyên đè tay Bạch Vi trở lại, lời nói nghe có vẻ như đang chê nhưng thật ra bà thấy rất vui, ai nhìn vào cũng thấy đây là đôi mẹ con rất yêu thương lẫn nhau.Bạch Vi sững sờ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.Cô biết suy nghĩ của Thẩm Quyên hơi cổ hủ, giống như hầu hết phụ nữ trung niên ở thời đại này.Bà mong các con có thể kết hôn và sinh con ở độ tuổi thích hợp nhất.Nhưng bà cũng là người sáng suốt, tuy rằng hi vọng con gái mình mau chóng lập gia đình, nhưng bà cũng muốn con gái mình được hạnh phúc.Bà là người yêu Bạch Vi nhất trên thế giới này.Trước khi Bạch Vi xuyên tới đây, cô đã quen với cuộc sống một mình.Khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô ly hôn rồi mỗi người lại có gia đình riêng của mình.Bạch Vi giống như một người thừa không thể hòa nhập vào nơi nào cả, vì vậy cô thích sống một mình cô hơn.Nhưng vào một ngày nọ, khi Bạch Vi xuyên đến đây, tất cả thế giới của cô đột nhiên tràn ngập sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của Thẩm Quyên, khi đó Bạch Vi mới nhận ra rằng mình cũng mong ước được cha mẹ yêu thương.Mặc dù mẹ có chút dài dòng, sợ cô không lấy được chồng, nhưng điểm xuất phát cũng vì mong muốn tốt cho cô..