Lời này vừa được thốt ra, trong sân nhất thời lâm vào an tĩnh, trong đầu Lâm Ái Quốc cũng không tự chủ tính toán xem mình lấy đâu ra 3000 đồng tiền lễ hỏi, thật ra hắn đánh một trận không có việc gì, chỉ sợ tính tình Lâm Sơ giống như vừa rồi thà tìm chết cũng không chịu nghe, người không đưa sang đó được, hắn phải giải thích như thế nào với người Vương gia đây, mắt thấy 3000 đồng tiền lễ hỏi cũng không có.
Lâm Xảo Mai đương nhiên nghĩ đến, tròng mắt vừa chuyển, cô ta đi lên hoà giải: "Anh, thôi bỏ đi, mắng hai câu là được, từ trước đến nay Tiểu Sơ là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa con bé cũng sắp phải gả chồng, anh còn định đánh con bé, chẳng lẽ muốn để cho người khác chê cười người Lâm gia chúng ta không hiểu chuyện sao.
"
Lời nói cũng đã ra, bậc thang cũng cho, hàm ý trong đó là nếu hắn đánh người có vấn đề gì thì thu tiền lễ hỏi sao được, Lâm Xảo Mai cho hắn bậc thang đi xuống, tuy nhiên Lâm Ái Quốc vẫn chưa hết giận, lại hung tợn mà cảnh cáo Lâm Sơ hai câu.
Nghe hắn hung hăng nói vài câu, Lâm Sơ vào tai này ra tai kia, căn bản không để lời nói của Lâm Ái Quốc ở trong lòng, thời điểm ăn cơm chiều chọn tốt một chỗ chính giữa trong bàn ăn, Lâm Xảo Mai muốn nói lại thôi, thẳng đến khi Lâm Sơ kẹp miếng thịt cuối cùng trong chén, Lâm Xảo Mai cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng.
"Thịt tuy rằng ăn ngon nhưng cũng không thể suốt ngày ăn thịt a, mày nhìn xem có đĩa thịt thì một mình mày ngồi ăn hết, mày như vậy mà đi nhà chồng chắc chắn sẽ bị ghét bỏ nói xấu.
"
Lâm Sơ nhìn cô ta một cái, nhét miếng thịt cuối cùng vào trong miệng nói: "Vậy thì sao, còn cô không có thịt thì không sống được đến ngày mai hả?"
Lời Lâm Xảo Mai đang định nói ra lập tức bị nghẹn: "Hừ, đứa nhỏ này sao lại dám nói chuyện với người lớn như vậy chứ.
"
Buổi chiều sau khi Lâm Sơ đánh người xong, Lâm Xảo Mai phát hiện ra, cháu gái vốn dĩ yếu đuối nhát gan này đã thay đổi, giống như hai cân pháo, liếc mắt một cái không hợp lập tức bắt đầu mắng chửi người, đánh không được mắng cũng không xong, Lâm Xảo Mai cũng không nói lại được, mà cũng không thể nhịn xuống, tức đến mức ngực khó chịu.
"Cô xứng để tôi phải ăn nói lễ phép sao.
" Lâm Sơ vùi đầu trong chén cơm, chiếc đũa trong tay cũng không dừng lại: "Hôm nay một ngụm nhà chồng ngày mai một ngụm nhà chồng, cũng không thấy cô về nhà chồng nha, như thế nào, là không có mặt mũi trở về hay không có mặt mũi gặp người a.
"
Lâm Xảo Mai gả không xa, ở ngay cách vách thôn, đi qua đi lại hai giờ thì đến, Lâm Xảo Mai nói là nhà chồng không có ai nên trở về đây ở một thời gian, một lần ở tạm này chính là hơn nửa năm, người khác không biết nguyên nhân là gì, nhưng Lâm Sơ lại biết đến, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Lúc này Lâm Xảo Mai không dám mở miệng, nghe ý tứ lời nói này của Lâm Sơ, chỉ sợ đã biết một cái gì đó, nếu cô mà nói ra, thanh danh của cô ta lập tức bị hủy, rốt cuộc thì một chuyện bát quái từ đầu thôn truyền tới cuối thôn chỉ cần một bữa cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Sơ nhanh chóng ném chén đũa sang một bên rồi đi lên giường nằm, Lâm Sơ ở gian nhà nhỏ nhất, bên trong còn có một chút lương thực và đồ vật linh tinh, buổi tối đôi khi còn xuất hiện cả chuột, cái gọi là giường cũng chỉ dùng vài tấm ván gỗ hợp lại, trên thì bỏ chút rơm rạ dùng làm chăn, nhìn qua không khác ổ chó là bao.
Hôm nay cô tiêu hao quá nhiều sức lực, tuy rằng nằm cộm đau lưng, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã ngủ được.
Thôn Thanh Thủy là nông thôn xa xôi, cơ sở phương tiện tương đối lạc hậu, thật ra cột điện đã được xây từ lâu, nhưng chậm chạp không mở điện, từng nhà vẫn dùng ngọn nến hoặc đèn dầu chiếu sáng, ban đêm nông thôn cực kỳ an tĩnh.
"Hôm nay con nhóc Lâm Sơ kia lại khiến em thấy sợ hãi, ngày xưa nó cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với chúng ta, hôm nay thế mà dám đánh người, ngay cả mắng một câu cũng không được.
" Lâm Xảo Mai đè thấp giọng nói, sợ bị Lâm Sơ nghe được: "Anh, anh nghĩ xem có phải người này bị kích thích đến điên rồi đúng không.
"