Thập Niên 80 Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc


Ăn cơm tối xong, Lâm Sơ lại nhớ tới lời thím Trần, tìm một quyển sách ngữ văn đã học xong, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi tới phía nam của thôn, đi một hồi thì thấy hai gian nhà đất, xung quanh sân đều vây quanh hàng rào, sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, trồng một gốc cây nhãn rất lớn, một bên sân còn có một mảnh đất trồng rau nhỏ.

Đứng một lúc, thấy người còn chưa trở về, Lâm Sơ đang chuẩn bị đi, xoay người liền đụng phải Thẩm Thanh Dương vừa trở về.

Cho đến hôm nay, Lâm Sơ vẫn duy trì sự tò mò trước nay chưa từng có đối với Thẩm Thanh Dương, cho nên khi cô mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Thẩm Thanh Dương, Thẩm Thanh Dương nghĩ, hắn đại khái có chút không quá thích.

"Không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Lâm Sơ nở nụ cười.

Thẩm Thanh Dương không nói gì, đẩy xe đạp, Lâm Sơ cứ như vậy đi theo phía sau hắn, cây nhãn trong sân phát triển vô cùng tốt, trong thôn cực ít sẽ nhìn thấy có người trồng cây nhãn, dưới tàng cây liền đặt ghế nhỏ, Lâm Sơ vây quanh cây nhãn dạo qua hai vòng: "Có hơn mười năm đi.

"
Thẩm Thanh Dương để xe đạp trong phòng, vừa đi ra đã nghe Lâm Sơ nói, đáp: "Mười tám năm.


"
Lâm Sơ bỗng nhiên nhớ tới, Thẩm Thanh Dương năm nay mười tám tuổi, chi lan ngọc thụ, quang phong tế nguyệt, cha mẹ hắn rất yêu hắn.

Thẩm Thanh Dương không phải là người nói nhiều, hai người ngồi xuống chính là một trận an tĩnh, hồi lâu Lâm Sơ quyết định vẫn là do chính mình đến phá vỡ này xấu hổ không khí, đem trong tay sách ngữ văn đưa qua: "Nghe nói cậu thích đọc sách, cho cậu mượn.

"
"Xem như cám ơn hai người lần trước đưa tôi về thôn.

" Lâm Sơ lấy cớ này rất miễn cưỡng.

Thẩm Thanh Dương không biết Lâm Sơ nghe nói cái này là từ nơi nào nghe được, cũng không có tiếp nhận sách, tay Lâm Sơ đều giơ lên mỏi nhừ cũng không thấy Thẩm Thanh Dương có dự định nhận lấy, dứt khoát trực tiếp nhét vào trong tay Thẩm Thanh Dương: "Đừng làm mất của tôi ha, xem xong nhớ trả lại cho tôi.

"
Người này thật sự ít nói, nhưng Lâm Sơ cũng không để ý, đi tới cửa lại quay đầu lại: "Nếu có thời gian, cậu có thể tới tìm tôi.

"
Từ đầu đến cuối Thẩm Thanh Dương đều không nói gì, Lâm Sơ cũng không trông cậy vào hắn có thể nói gì, dù sao cũng chỉ là một người vừa mới quen biết, Thẩm Thanh Dương không đuổi mình đi đã là không tệ rồi, đừng nói đến chuyện khác.

Chờ đến khi Lâm Sơ đi, Thẩm Thanh Dương mở trang thứ nhất quyển sách ra, mặt trên viết hai chữ Lâm Sơ, chữ viết thanh tú, Thẩm Thanh Dương mím môi, ngón tay có chút vội vàng lật đến trang thứ hai, như là một người ở trong sa mạc đi thật lâu mới gặp được một ốc đảo.

Sự tò mò của Lâm Sơ đối với Thẩm Thanh Dương giống như nhân vật trong sách lịch sử lúc còn đi học, khiến cô bất giác muốn đi thăm dò, muốn xuyên qua tờ giấy mỏng manh kia trực tiếp đối thoại với hắn.

Kiều Hiểu Hiểu nghe xong lâm vào trầm mặc trong chốc lát.


"Ý cậu là, cậu đặc biệt tò mò về cậu ta.

"
Lấy hiểu biết của Kiều Hiểu Hiểu đối với Lâm Sơ, trước kia Lâm Sơ là một con mọt sách, chỉ cảm thấy hứng thú đối với học tập, cho dù hiện tại tính cách đại biến, mỗi ngày quan tâm chuyện hư hỏng của mọi người cũng đủ cho cô phiền, đột nhiên tò mò đối với một người, đặc biệt người nọ còn là Thẩm Thanh Dương, Kiều Hiểu Hiểu trái phải cũng nghĩ không ra là vì sao.

"Đúng, chính là tò mò.

" Lâm Sơ gật đầu khẳng định: "Hắn ở trong mắt tớ tựa như một người bí ẩn được che đậy bởi một tầng lụa mỏng, mà tớ muốn vén lên.

"
"Không hổ là đại biểu môn ngữ văn.

" Kiều Hiểu Hiểu lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, lại hỏi: "Vậy tớ ở trong mắt cậu thì sao.

"
Lâm Sơ tựa hồ thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, một giây sau đáp: "Đồ ngốc.


"
"Được rồi, tuyệt giao đi.

" Kiều Hiểu Hiểu làm bộ muốn đi, bị Lâm Sơ kéo trở lại.

"Đùa thôi, cậu là tiên nữ mà.

" Lâm Sơ cười nịnh nọt.

Kiều Hiểu Hiểu mở mắt thật to liếc nhìn, thấy không sai biệt lắm, lại có lần sau thì sẽ tuyệt giao vậy! Một lát sau, Kiều Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô ấy còn trông cậy vào Lâm Sơ đi cùng mình, cho nên lại dán người lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận