Tuy rằng Lâm Sơ biết lời này nói cũng là nói suông, nhưng cô vẫn hy vọng Chu Xuân Yến có thể kiên cường hơn một chút, một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi thôn Thanh Thủy.
Chờ sau khi cô đi, cuộc sống của Chu Xuân Yến sẽ càng không dễ chịu, tuy Chu Xuân Yến không đủ tư cách làm mẹ, nhưng trong mấy người ở Lâm gia, bà là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với cô, cô nghĩ có thể bảo vệ bao lâu thì tận lực bảo vệ bấy lâu.
"Được, con trưởng thành rồi, mẹ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không giúp được con, con cảm thấy mình làm đúng thì làm đi.
"
Chu Xuân Yến biết mình đã không còn tư cách đi quản Lâm Sơ.
Lâm Sơ thở một hơi không nói tiếp, nói nhiều hiển nhiên cũng khiến người ta thêm phiền.
Buổi tối lúc Lâm Sơ đứng lên đi WC phát hiện trong phòng Lâm Ái Quốc còn thắp nến, thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài câu mắng chửi, Lâm Sơ muốn tiến lên nhưng khi nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng vẫn là buông tha, tư tưởng cùng tính cách của một người trong thời gian ngắn làm sao có thể thay đổi đây, quên đi, cô mặc kệ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ bị tiếng pháo đánh thức, hôm nay là ngày chị gái Triệu gia lập gia đình, trời vừa sáng đã có thể nghe thấy tiếng đi lại bên ngoài.
Các nhà các hộ đều đi về phía Triệu gia, đợi lát nữa nhà trai còn phải tới đón tân nương, đều đang chờ góp vui.
Lâm Sơ rửa mặt xong lập tức đi tìm Kiều Hiểu Hiểu, hai người cùng đi Triệu gia, mẹ Kiều đã ở Triệu gia hỗ trợ, mấy người Chu Xuân Yến cũng đã tới từ lâu hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn trưa, đám phụ nữ phụ trách việc vặt vãnh, còn đàn ông thì bố trí bàn ghế.
Lúc này, chị gái Triệu gia đã thay xong trang phục cưới, trang điểm, ở trong phòng chờ chú rể đến đón dâu, đồ của hồi môn đều thắt dây lụa màu đỏ, gỗ tủ, hai giường chăn thêu hoa văn long phượng, tủ tổ hợp, còn có một chiếc xe đạp.
Không bao lâu chú rể cùng đội ngũ đón dâu đã tới cửa, chờ nhà gái mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè xong, đội ngũ đón dâu lập tức mang theo cô dâu trở về nhà trai, bạn bè thân thích xung quanh dọc theo đường đi đều vây xem, có người hiểu chuyện còn ồn ào đòi phần thưởng, Kiều Hiểu Hiểu lôi kéo Lâm Sơ cũng góp vui, mỗi người được chia một nắm hạt dưa và hai viên kẹo, khiến Kiều Hiểu Hiểu vui vẻ một lúc lâu.
Quy trình kế tiếp cũng tương đối đơn giản, người chứng hôn đọc giấy chứng nhận kết hôn, cô dâu chú rể nhất bái thiên địa, bái cha mẹ, lễ cứ như vậy mà thành, náo nhiệt từ buổi sáng đến tận trời tối, khi đến đoạn động phòng cuối cùng còn chưa bắt đầu, Lâm Sơ đã kéo Kiều Hiểu Hiểu rời đi.
Ngày thứ hai sau khi hôn lễ của chị gái Triệu gia kết thúc, thôn Thanh Thủy liền đổ mưa liên tục, không khí vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt, chờ đến khi trời quang đãng đã là một tuần sau, buổi sáng còn có chút mưa nhỏ, Lâm Sơ mặc áo tơi mang theo mũ trúc đang kiễng chân hái quả dại ven đường, loại quả dại này có một cái tên rất hợp với mùa, gọi là Bát Nguyệt Tạc Phân (loại quả nổ vào tháng 8), vỏ trái cây màu đỏ tía chín, nhìn có vẻ bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Mùa hè này lúc rảnh rỗi Lâm Sơ liền đi theo Kiều Hiểu Hiểu chạy khắp nơi, đã nhận ra rau dại quả dại trong núi không còn nhiều lắm, ngoại trừ không có điện thoại ra, Lâm Sơ vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Đúng vào lúc này Thẩm Thanh Dương đi tới, hiện tại mưa đã ngừng, núi xanh phía xa xa bị mây mù vờn quanh, mặt trời từ khe hở bên trong lộ ra từng chút từng chút một, Lâm Sơ không biết Thẩm Thanh Dương đi ngang qua hay là đặc biệt tới tìm mình, xuất phát từ lễ phép, Lâm Sơ vẫn cố nhịn đau đem một quả Bát Nguyệt Tạc Phân trong tay cho Thẩm Thanh Dương, tổng cộng cô chỉ hái được hai quả, mà những quả khác do quá cao nên không hái được.
Thấy dáng vẻ như bị mất một miếng thịt của Lâm Sơ, Thẩm Thanh Dương không đành lòng ăn quả cô hái, đưa tay rất nhẹ nhàng liền hái được những quả sinh trưởng ở chỗ rất cao, so với Lâm Sơ hắn còn cao hơn một cái đầu, tay dài chân dài, lúc cúi đầu bởi vì tóc hơi dài cho nên che khuất mất ánh mắt, thân ảnh ngược lại với ánh sáng.