Thập Niên 80 Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc


Lâm Sơ ngồi ở trên tảng đá lớn, hai chân rung rung gặm lê trong tay, thoạt nhìn vô cùng thích thú, Thẩm Thanh Dương ở bên cạnh từng câu từng chữ đọc Nhạc Dương lâu ký, đoạn thiên văn ngôn văn này vô cùng dài, Thẩm Thanh Dương đọc có chút phí sức, gặp phải chỗ không đúng Lâm Sơ cũng chỉ sửa lại một chút.

Ăn lê xong, hai tay Lâm Sơ chống cằm, lẳng lặng nhìn góc nghiêng nghiêm túc của Thẩm Thanh Dương, nhìn hắn như đói như khát hấp thu tri thức trong sách giáo khoa, nếu như hắn có cơ hội được đi học, hiện tại có lẽ đã thu được thư thông báo trúng tuyển đại học rồi đi.

Năng lực học tập của Thẩm Thanh Dương rất mạnh, Lâm Sơ chỉ điểm một chút hắn đã thông, đọc hai lần là thuộc, Thẩm Thanh Dương có chút vui vẻ ngẩng đầu, lập tức thấy Lâm Sơ đang rũ mắt nhìn mình.

Thẩm Thanh Dương có chút không được tự nhiên hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn cậu chứ sao.

" Lâm Sơ kéo dài giọng, nghiêng đầu cười, trong con ngươi đều là ý cười: "Thấy cậu đẹp trai.


"
Phía sau ánh dương chiều tà đỏ như máu, giống như một bức tranh thủy mặc màu da cam nhuộm cả bầu trời, trong ánh mắt Lâm Sơ rõ ràng phản chiếu vẻ mặt hơi sửng sốt của thiếu niên, đối mặt với "khích lệ" không che giấu của Lâm Sơ, Thẩm Thanh Dương mím môi tựa hồ có chút không vui bị Lâm Sơ nói như vậy, bỏ qua mặt, bên tai cũng không biết khi nào đã đỏ như máu.

Trời tối rất nhanh, Lâm Sơ vỗ tay nhảy xuống tảng đá, đặt tay ra sau lưng, hơi nghiêng người, cười nói: "Thẩm Thanh Dương, ngày mai gặp.

"
Sau khi Lâm Sơ đi, Thẩm Thanh Dương cầm sách thật lâu không thể hoàn hồn, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ rời đi, chóp mũi hơi chua xót, sau đó hơi ngẩng đầu lên, hôm nay học tới đoạn Nhược Xuân và Cảnh Minh, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.

Về đến Lâm gia trời đã tối, lúc vừa tới cửa Lâm Sơ đã nhìn thấy Lâm Dũng Phú mập mạp đứng bên đống cỏ khô, thấy Lâm Sơ đã trở lại, ngoắc tay, dáng vẻ cao ngạo: "Chị lại đây.

"
Lâm Dũng Phú đã rất lâu không ở trước mặt Lâm Sơ xoát cảm giác tồn tại, Lâm Sơ thấy thế cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn Lâm Dũng Phú, cũng không biết thằng nhóc thối này lại muốn làm gì.

"Tôi bảo chị qua đây.

" Lâm Dũng Phú lại khôi phục dáng vẻ giương nanh múa vuốt ngày xưa, thấy Lâm Sơ không có động tĩnh, tức đến độ giậm chân: "Chị không tới tôi sẽ nói cho cha biết.


"
"Vậy mày đi tố cáo đi.

" Khóe miệng Lâm Sơ mang theo nụ cười, dựa vào khung cửa, ánh mắt trêu tức.

Lâm Dũng Phú đảo mắt hai vòng, hiển nhiên đang kìm nén tính hư hỏng, thấy Lâm Sơ không sợ Lâm Ái Quốc, lại hạ giọng thần thần bí bí nói: "Tôi thấy chị đang chơi cùng ngôi sao chổi kia, nếu không muốn người khác biết thì chị ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.

"
Ánh mắt Lâm Sơ lạnh lẽo, không phát tác ngay tại chỗ, nhìn như sợ hãi hỏi: "Sao mày biết, mày muốn tao làm gì?"
Ba chữ ngôi sao chổi này không thể nghi ngờ chính là nói Thẩm Thanh Dương, Lâm Sơ nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Dũng Phú, cảm thấy trước đó mình đánh quá nhẹ mà, nhìn dáng vẻ này của hắn là đã biết hắn không nhớ kỹ giáo huấn, vẫn không hiểu làm sao tôn trọng người khác.

"Hắn chính là ngôi sao chổi, chúng tôi đều gọi hắn như vậy.


" Lâm Dũng Phú tựa hồ không ý thức được có cái gì không đúng, nhìn Lâm Sơ hừ lạnh một tiếng.

"Chị không muốn tôi nói cho cha biết cũng được, trong lớp tôi có bạn học đeo đồng hồ điện tử, tôi cũng muốn, chị mua cho tôi, bằng không tôi sẽ đem chuyện chị cùng ngôi sao chổi ở chung một chỗ cho người trong thôn biết.

"
Lâm Sơ đã từng thấy thiếu gia đề cập đến đồng hồ điện tử mà Lâm Dũng Phú nói, chính là loại đồng hồ nhựa màu sắc rực rỡ trong cửa hàng Lưỡng Nguyên hiện đại, mặc dù ở hiện đại nó không đáng giá tiền, nhưng ở thời đại này, có được một chiếc đồng hồ điện tử đó chính là một chuyện rất đáng khoe khoang, dù sao một chiếc đồng hồ ít nhất cũng phải tám đồng một cái, mà một hộ gia đình bình thường ở nông thôn một tháng cũng không nhất định có thể kiếm được mười đồng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận