Thập Niên 80 Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc


Đúng rồi, làm như vậy vẫn là Lâm Sơ tự nói với mình, mồ hôi trên trán Lâm Dũng Phú chảy xuống, hắn có chút hoảng sợ nhìn về phía Lâm Sơ: "Rõ ràng là chị bảo tôi làm như vậy.

"
Dường như cuối cùng Lâm Dũng Phú cũng phản ứng lại, tại sao Lâm Sơ lại tốt bụng mua đồng hồ điện tử cho hắn chứ, rõ ràng cô ghét hắn như vậy, rõ ràng có thể trực tiếp thu thập hắn, sau khi cẩn thận hồi tưởng lại Lâm Dũng Phú rốt cục cũng hiểu rõ, bao gồm chuyện trộm tiền lần trước cũng giống như vậy, Lâm Sơ đang cố ý đào hố cho hắn chui vào.

Trong mắt Lâm Sơ mang theo nụ cười, bóp bóp bả vai Lâm Dũng Phú, đè nặng giọng nói: "Tao cũng không bảo mày cướp tiền của người khác nha, hơn nữa mày nói bọn họ sẽ tin lời ai nói?"
"Đều do chị.

" Lâm Dũng Phú bỏ qua sự giam cầm của Lâm Sơ, rống lên một tiếng hoang mang rối loạn mà chạy, đám đàn em còn lại cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng cũng chạy xa theo.


Đám người đều đi hết, cậu bé mới đứng lên, khiếp đảm nắm góc áo mình, lắp bắp nói một câu cám ơn với Lâm Sơ.

Lâm Sơ cười híp mắt chống đầu gối khom lưng nhìn cậu bé: "Em tên là gì?"
"Diêu Minh Cường.

" Cậu bé trả lời một câu rồi lại nói cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn chị.

"
Đứa nhỏ ngoan như vậy Lâm Sơ thích nhất, cười sờ sờ đầu Diêu Minh Cường: "Chị là chị gái của Lâm Dũng Phú, chị thay nó xin lỗi em, là lỗi của nó.

"
Diêu Minh Cường nghe được ba chữ Lâm Dũng Phú rõ ràng run lên, lui về phía sau một bước, ánh mắt tránh né: ‘Không! không sao, anh ấy không bắt nạt em.

"
Lâm Sơ híp mắt, thằng nhóc Lâm Dũng Phú này đúng thật nên giáo huấn, cô suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Chị không có ý gì khác, mặc dù nó là em trai của chị, nhưng chị cũng cảm thấy chuyện này là nó làm sai, gặp phải loại chuyện này em phải học được cách phản kháng, bằng không bọn họ sẽ vẫn bắt nạt em.

"
"Nhưng mà…" Diêu Minh Cường nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.

Lâm Sơ thật lòng cảm thấy Lâm Dũng Phú lại làm bậy, thở dài: "Có phải em còn có một người anh trai, nếu anh trai em biết, nhất định sẽ đau lòng cho em.


"
Diêu Minh Cường còn có một người anh trai lên trung học cơ sở, tính cách không nhường nhịn giống như Lâm Dũng Phú, nhưng rất có nghĩa khí, nếu anh trai Diêu Minh Cường biết em trai mình bị bắt nạt, nhất định sẽ trút giận thay cậu bé, nhưng tính tình Diêu Minh Cường nhát gan, chuyện bị đoàn người Lâm Dũng Phú bắt nạt cho tới bây giờ chưa từng nói cho anh trai nhà mình biết.

Lâm Sơ cũng chỉ đề cập một câu này, kế tiếp nên làm như thế nào phải xem Diêu Minh Cường, anh trai hắn phát hiện em trai mình bị bắt nạt là chuyện sớm muộn, tuy nhiên chuyện Lâm Dũng Phú có thể bị thu thập sớm trước dự tính, Lâm Sơ cũng vui vẻ nhìn thấy.

Diêu Minh Cường nghe Lâm Sơ nói, hiển nhiên đang suy nghĩ, Lâm Sơ thấy vậy cười xoa xoa đầu cậu bé: "Chị đi trước.

"
Tâm trạng hôm nay Lâm Sơ rất tốt, lại nghĩ đến chuyện Lâm Dũng Phú sẽ bị người khác thu thập thì lại càng vui hơn, thằng nhóc này nếu không bị xử lý một chút thì cứ vẫn vô pháp vô thiên.

Tâm trạng Lâm Sơ rất tốt, biểu hiện cụ thể ở chỗ nào, cả buổi chiều Lâm Sơ và Chu Xuân Yến đều ở dưới ruộng, lúc về Lâm gia còn mang theo một giỏ cỏ heo.


"Tiểu Sơ, sáng nay con đi đâu vậy?" Trên đường trở về Chu Xuân Yến đột nhiên hỏi: "Mẹ thấy gần đây con không thích ở nhà lắm, là có chuyện gì sao?"
Lâm Sơ cũng không có ý định dấu Chu Xuân Yến, nói chuyện đi gặp Thẩm Thanh Dương cho Chu Xuân Yến: "Không có chuyện gì, mẹ yên tâm đi.

"
Chu Xuân Yến vừa nghe ngược lại có chút lo lắng, có chút do dự mở miệng: "Đứa nhỏ Thẩm gia kia nghe nói không phải người tốt, con vẫn nên tận lực cách xa nó một chút đi, bằng không đến lúc đó người trong thôn nói khó nghe.

"
Ngôi sao chổi, Tảo Bả Tinh, quái vật, những thứ này đều không phải từ hay, người trong thôn lại thích bát quái, vạn nhất biết Lâm Sơ cùng Thẩm Thanh Dương quan hệ tốt, người trong thôn chắc chắn lại bắt đầu nói xấu cô, Chu Xuân Yến rất lo lắng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận