"Không phải họ đều nói là nghe nói sao, bọn họ cũng không biết Thẩm Thanh Dương là loại người như thế nào, chuyện của con bị người khác nói còn ít sao, con ngược lại không thèm để ý.
" Lâm Sơ nhíu nhíu mày, cũng không tức giận, tâm bình khí hòa giảng đạo lý với Chu Xuân Yến: "Cây ngay không sợ chết đứng, bọn họ thích nói thì nói đi, cùng lắm thì con mắng lại.
"
Mấy lần trước không phải cũng có người nói xấu cô sao, không có ngoại lệ đều bị Lâm Sơ đẩy trở về, chẳng qua tốn chút nước bọt nói trở lại mà thôi, Lâm Sơ thật sự không sợ bị người khác nói xấu.
Chu Xuân Yến nhìn dáng vẻ này của Lâm Sơ, thở dài cũng không nói tiếp nữa, trong khoảng thời gian này bà cũng hiểu rõ, người bình thường không chiếm được tốt trong tay Lâm Sơ, vậy thì tùy cô đi.
Hai người chân trước còn đang nói chuyện này, chân sau trên đường đã có người che che giấu chỉ trỏ Lâm Sơ, lúc đầu Lâm Sơ còn không biết là chuyện gì, vừa mới về Lâm gia, một cây gậy gỗ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Lâm Sơ tay nhanh lẹ mắt lôi kéo Chu Xuân Yến tránh thoát, người nhà này sao lại thích ném đồ lung tung, thật sự là phiền chết người khác mà.
"Mày còn có mặt mũi trở về à, lúc trước nên gả mày cho Vương gia, đỡ mất mặt Lâm gia.
" Sắc mặt Lâm Ái Quốc bất thiện nhìn chằm chằm hai người trở về.
Lâm Sơ không hiểu Lâm Ái Quốc lại nổi điên lên cái gì, buông cỏ heo xuống, lúc này mới rảnh rỗi nhìn Lâm Ái Quốc: "Ông nói xem, tôi lại làm chuyện mất mặt gì nữa.
"
Lâm Xảo Mai ôm Lâm Dũng Phú ngồi ở một bên, biểu cảm có chút hả hê khi người gặp họa, Lâm Sơ nhìn qua, chỉ thấy Lâm Dũng Phú làm mặt quỷ với mình, Lâm Xảo Mai cũng là một bộ xem náo nhiệt, hai cô cháu này quả thực giống nhau.
Chu Xuân Yến tiến lên nói chuyện, bị Lâm Sơ kéo lại: "Mẹ đừng quan tâm, qua một bên ngồi đi.
"
Lâm Ái Quốc thấy Lâm Sơ xem nhẹ mình, tức giận đến xanh mặt.
"Trong thôn hiện tại đều truyền tin, nói mày cùng thằng nhóc Thẩm gia kia không rõ đen trắng, hành động của mày chẳng khác nào làm mất mặt Lâm gia.
"
Hắn vừa mới vào cửa thôn đã thấy đám người nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ, tỉ mỉ hỏi mới biết được lại là Lâm Sơ làm ra chuyện tốt, Thẩm Thanh Dương ở trong thôn xem như là nhân vật bị người người nhà nhà tránh né, đều sợ dính vào quan hệ với hắn sẽ mang lại vận xui cho nhà mình, lần này người trong thôn đều đang trốn tránh Lâm gia, sợ Lâm gia cũng mang theo vận xui.
Lâm Sơ nghe vậy nghĩ lại liền hiểu, nhìn về phía Lâm Dũng Phú đang làm mặt quỷ với mình, cô lập tức hiểu được việc này là ai nói, cô cúi đầu cười khẽ một tiếng, thằng nhóc này thế mà còn muốn chơi trò âm mưu cùng cô, cũng quá ngây thơ đi.
"Lâm Sơ, chuyện này mày không đúng rồi, thằng nhóc kia chính là ngôi chổi tinh, ai dính vào thì người đó xui xẻo, cha mày nói đúng đó, hành động của mày khiến cho Lâm gia mất mặt a, còn không mau nhận lỗi với cha mày đi.
" Lâm Xảo Mai giả mù sa mưa nói, nói là khuyên nhưng chả khác gì đang thêm dầu vào lửa.
Lâm Sơ vừa nhìn dáng vẻ như vậy của cô ta liền biết, Thẩm Thanh Dương cùng mình quan hệ không rõ ràng việc này chính là Lâm Xảo Mai truyền bá, nếu như Lâm Xảo Mai không chịu an phận như vậy, vậy cô cũng sẽ không nể mặt cô ta nữa.
Lâm Sơ nghe vậy cũng không tức giận, từ đầu tới cuối đều cười, cười nửa ngày, cười đủ rồi mới nhìn về phía Lâm Ái Quốc: "Ông nói sai rồi, luận chuyện mất mặt, tôi làm sao so được với em gái yêu quý của ông, chuyện cô ta làm còn mất mặt hơn nhiều so với chuyện tôi làm, chuyện tôi làm cũng chỉ bị người ta nói sau một thời gian sẽ không còn, còn chuyện của cô ta nếu bị người ta biết, mặt mũi Lâm gia có thể mất sạch, không nói đến chuyện sau này tôi không gả được cho người tốt, ngay cả Lâm Dũng Phú về sau cũng không tìm được cô nương nhà tốt.
"
Nói xong lời này, Lâm Sơ lại quay đầu nhìn về phía Lâm Xảo Mai sắc mặt dần dần trắng bệch: "Cô, Trần Giang đối với cô thật hào phóng nha, đôi giày da cô mang kia không rẻ đâu.
"