Lâm Ái Quốc hiển nhiên bị lời nói của Lâm Sơ làm lệch lạc: "Trần Giang cái gì?"
Lâm Xảo Mai đẩy Lâm Dũng Phú ra, mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào Lâm Sơ mắng to: "Một mình mày làm mất mặt Lâm gia là đủ rồi, tao biết mày đang oán hận trước kia tao đối xử không tốt với mày, nhưng mày cũng không cần phải làm hỏng thanh danh của tao a, chậu phân một mực úp lên đầu tao, tao với mày có bao nhiêu thù oán chứ.
"
"Ah.
"
"Lời này của cô khiến tôi bị oan uổng rồi, tôi thích cô còn không kịp, làm sao còn oán hận cô được.
" Lâm Sơ rốt cuộc không nhịn được nữa, phì cười, cười nói với Lâm Ái Quốc: "Ông còn chưa biết đi, người em gái này của ông còn có một tình nhân, tên tình nhân đó gọi là Trần Giang, ông đoán xem vì sao cô ta lại trở về, chính là sợ tên tình nhân của cô ta tới cửa tìm đòi cô ta tiền a.
"
"Mày nói dối, mày nói dối.
" Lâm Xảo Mai thét chói tai muốn bóp cổ Lâm Sơ: "Con nhóc thối tha, mày đang nói bậy bạ gì đó.
"
Lâm Sơ vội vàng né tránh, Lâm Xảo Mai càng tức giận cô càng cười đến vui vẻ, vừa trốn còn không quên bổ sung cho Lâm Ái Quốc: "Sáng nay tôi còn thấy người đàn ông kia cùng cô ta đi trên đường, hai người cười cười nói nói rất thân mật, ông nói xem nếu người nhà chồng bên cô ta biết chuyện này thì phải làm sao bây giờ, cái miệng này của tôi cũng không biết có thể giữ kín được không a.
"
Lâm Xảo Mai quả thực tức điên lên, ngồi dưới đất thở hổn hển, Lâm Ái Quốc nghe xong Lâm Sơ quay đầu nhìn về phía Lâm Xảo Mai, khuôn mặt đen lại, ngón tay chỉ vào cô ta, run rẩy nói: "Lâm Xảo Mai, cô giỏi thật.
"
Chu Xuân Yến nghe xong cũng cả kinh, bà không cần hoài nghi tính chân thực của lời nói của Lâm Sơ, nhìn dáng vẻ này của Lâm Xảo Mai là biết Lâm Sơ nói thật, muốn nói lại thôi: "Nếu bị người ta biết, thanh danh Lâm gia thật sự bị hủy hoại.
"
Lâm Xảo Mai vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, chân tay luống cuống muốn giải thích: "Anh, chị dâu, hai người phải tin tưởng em, con nhóc này nói đều là giả, em chưa từng làm chuyện như vậy, việc này nếu bị người ta nghe được thì thanh danh của Lâm gia chắc chắn bị hủy, huống hồ em căn bản chưa từng làm chuyện này.
"
"Không có việc gì a, dù sao thanh danh của tôi đã sớm không tốt, nhưng thanh danh của cô thì không thể bị người ta nói lung tung nha, nếu không tôi nói ra chuyện này để cho người trong thôn đều bình luận phân xử, xem tôi nói là thật hay là giả, nếu là giả cô càng không cần lo lắng.
"
Việc này làm sao có thể là giả, Lâm Xảo Mai kêu to một tiếng, giống như bà điên chạy đến phòng mình, "Bùm" một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Ái Quốc thấy sự việc không phải giả, cũng quên mình vốn dĩ đi tìm Lâm Sơ phiền toái, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lâm Sơ, trong đó có chút ý thương lượng: "Việc này mày biết làm như thế nào đúng không.
"
Lâm Sơ vẻ mặt vô tội, lời nói ra cũng không vô tội: "Cái này phải xem tâm trạng của tôi, tâm trạng của tôi nếu không tốt, không chừng sẽ không nhịn được nói ra, đương nhiên, nếu tâm trạng của tôi tốt, không chừng cũng muốn tìm người nào đó chia sẻ một chút.
"
Miệng ở trên người cô, cô muốn nói như thế nào thì nói, Lâm Sơ cười híp mắt nhìn Lâm Ái Quốc: "Chuyện này cũng khó mà nói, vạn nhất tôi nhanh miệng, đến lúc đó vẫn hủy đi thanh danh Lâm gia, cho nên, ông tốt nhất bớt quản chuyện của tôi đi.
"
Lâm Ái Quốc nhìn khuôn mặt cười híp mắt của Lâm Sơ, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ sợ hãi, ở nơi hắn không biết, đứa con gái tính tình nhu nhược này của hắn đã sớm thay da đổi thịt, giống như một con sói, chỉ cần hắn tới gần sẽ nhe răng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, hắn tựa hồ đã không nắm được cô, chỉ có thể luôn miệng nói: "Được được được, mày có bản lĩnh, tao cũng không quản được mày.
"
Ý cười trên khuôn mặt Lâm Sơ không giảm, liếc mắt nhìn bà lão giả câm giả điếc ở bên cạnh: "Tôi vui vẻ, tất cả mọi người vui vẻ, nhưng nếu có người chọc tôi không vui, mọi người đừng nghĩ sống tốt.
"