Năm đó chú Kiều cũng là người đến thủ đô học đại học, đối với việc học tập của Kiều Hiểu Hiểu hắn có nhận thức rất tỉnh táo, chỉ cần Kiều Hiểu Hiểu có thể thi đậu vào đại học sư phạm tỉnh hắn liền cảm ơn trời đất.
Lâm Sơ gật gật đầu, tính ra sư phạm cũng là một nghề nghiệp tốt, dạy học nuôi người, đãi ngộ cũng tốt, Lâm Sơ nói một câu rất tốt, hai người liền câu được câu không tiếp tục trò chuyện, rất nhanh đã đến trường học, vừa tới cửa trường học liền gặp người quen, thiếu gia đẩy xe đạp cũng mới đến, thấy hai người tới thì đẩy đẩy mắt kính đi tới.
"Tới rất sớm nha.
" Thiếu gia móc mấy viên kẹo được đóng gói rất đẹp mắt từ trong túi ra ném cho hai người: "Nếm thử đi, cha tôi mang từ bên ngoài về, ăn rất ngon.
"
Lâm Sơ bóc ra một viên, là một viên chocolate, vào miệng rất trơn, cô sắp quên mất mùi vị của chocolate, thiếu gia không hổ là thiếu gia, Lâm Sơ giơ ngón tay cái lên: "Chocolate, ăn ngon.
"
Kiều Hiểu Hiểu ở bên cạnh đã bóc viên thứ hai, tuy rằng cô ấy không biết là kẹo gì, nhưng ăn rất ngon, so với tất cả kẹo cô ấy đã ăn đều ngon hơn, nghe được lời Lâm Sơ nói, ngẩng đầu tò mò hỏi một câu: "Sao cậu biết tên gọi là chocolate?"
Thiếu gia cũng tò mò nhìn về phía Lâm Sơ, trước đó hắn đã phát hiện, Lâm Sơ dạy bọn họ tiếng Anh so với giáo viên dạy còn tốt hơn, phát âm tựa như trong radio, nhưng rõ ràng lúc trước thành tích tiếng Anh của cô còn không tốt, cô và bọn họ tựa hồ không giống như người cùng thời đại.
"Đoán thôi.
" Lâm Sơ cười cười nhét giấy gói kẹo vào túi, không giải thích nhiều: "Đi thôi, đến giờ đi học rồi.
"
Kiều Hiểu Hiểu và thiếu gia liếc nhìn nhau, nhún nhún vai, đẩy xe đạp đi vào trong trường.
Vào giữa trưa vẫn như mọi khi là thiếu gia mang cơm, nhóm học tập nhỏ ba người bọn họ lại giống như học kỳ trước tận dụng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa để học tập, thời gian một năm cao trung này vô cùng trân quý, phải lợi dụng hết thảy thời gian để học tập, chỉ cần có thể thi đậu đại học đó chính là cơ hội nghịch thiên cải mệnh.
"Tiếng Anh của thiếu gia tiến bộ không ít, thi đại học trên 100 cũng không thành vấn đề.
" Lâm Sơ nhìn thành tích thi cuối kỳ lớp 11 của hai người rồi phân tích: "Tiếng Anh cũng không thể nóng lòng cầu thành, chúng ta xem nhiều rồi học thuộc đi.
"
Nói xong lại nhìn về phía Kiều Hiểu Hiểu, điểm thi tiếng Anh so với thi thường ngày nhiều hơn mười điểm, đã xem như là một tiến bộ rất lớn, nhưng mà những thành tích khác cũng không tốt hơn bao nhiêu cả, Lâm Sơ chống trán có chút đau đầu: "Kiều Hiểu Hiểu, cậu nói xem sao cậu có thể dính mưa móc như vậy, thành tích các môn đều không khác nhiều lắm.
"
"Cái này gọi là bất thiên khoa.
" Kiều Hiểu Hiểu rụt cổ, chột dạ không dám nhìn vào mắt Lâm Sơ: "Tớ sẽ học thật tốt, cam đoan không để cậu mất mặt.
"
Lâm Sơ a một tiếng: "Làm mất mặt tớ thì không sao, mấu chốt là cậu thi không đậu đại học thì làm mất mặt chú Ba cậu.
"
Chú Kiều là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, không lúc nào là không hy vọng Kiều Hiểu Hiểu có thể trở thành sinh viên đại học thứ hai của Kiều gia, nếu Kiều Hiểu Hiểu không thi đậu hắn khóc đến chết mất.
Đối mặt với sự cười nhạo của Lâm Sơ, Kiều Hiểu Hiểu kiếm cớ đi uống nước, nói xong nhanh như chớp liền chạy đi xa, để lại thiếu gia và Lâm Sơ hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Có đôi khi tôi rất tò mò, tôi luôn có cảm giác cậu không thuộc về thế giới này.
" Thiếu gia đẩy đẩy kính mắt, cười tủm tỉm nhìn Lâm Sơ, tựa hồ muốn từ trên mặt Lâm Sơ nhìn ra điều gì đó.
Lâm Sơ nghe vậy thì tim đập trong nháy mắt đình trệ, nhưng sắc mặt không thay đổi, buông sách xuống nhìn thẳng vào thiếu gia: "Tuy rằng tôi rất lợi hại, nhưng cậu đừng coi tôi là thần, tôi cũng chỉ là phàm nhân mà thôi.
"
Thiếu gia sửng sốt, nghe ra ý trong lời nói của Lâm Sơ, phì cười một tiếng, cũng không hề rối rắm vấn đề kia: "Khó trách Kiều Hiểu Hiểu nói cậu có đôi khi không biết xấu hổ.
"