Sau khi hẹn rõ sáng mai sẽ gặp nhau dưới gốc cây hòe lớn ở đầu thôn, hai người liền tách ra, Lâm Sơ cắt nốt nửa số cỏ heo còn lại, đeo gùi trở về, vừa buông cỏ heo xuống trong sân, còn chưa kịp đứng lên đã bị một cục đá đập vào, cục đá kia lớn bằng nắm tay trẻ con, phàm là Lâm Sơ né chậm một chút sẽ đổ máu tại chỗ.
Ngày nào cũng có chuyện, ánh mắt Lâm Sơ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía người gây chuyện.
Người ném đá chính là một thằng nhóc mập, ngũ quan so với Lâm Ái Quốc quả thực chính là từ trong một khuôn mẫu khắc ra, em ruột của nguyên chủ, Lâm Dũng Phú, năm nay mới 8 tuổi, là một đứa nhỏ hư không hơn không kém.
Lâm Dũng Phú được sinh ra khi Lâm Sơ 9 tuổi, trong miêu tả của nguyên văn, nguyên chủ bởi vì là một cô gái, cho nên lúc mới sinh ra đã bị Lâm Ái Quốc và bà nội của nguyên chủ định vứt bỏ đi, phía trước nguyên chủ đã có hai đứa nhỏ mất đi, đều là con gái, cuối cùng thôn trưởng thật sự không nhìn nổi nữa, ra mặt ngăn cản, khuyên can đe dọa mãi mới giữ được nguyên chủ, năm nguyên chủ 9 tuổi, Lâm Dũng Phú rốt cục ra đời.
Từ nhỏ được cưng chiều, nuôi thành dáng vẻ vô liêm sỉ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đồ xấu xí có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi.
" Lâm Dũng Phú cười ác liệt, không biết nghe được những lời này từ đâu, đều dùng nói Lâm Sơ: "Ba đã nói, chờ mấy ngày nữa gả cô ra ngoài, tiền lễ hỏi đều mua đồ chơi cho tôi, xấu xí cùng đồ ngốc, trời sinh một đôi.
"Lâm Sơ sững sờ tại chỗ, trong đầu vẫn lặp lại câu nói kia của Lâm Dũng Phú: Đồ xấu xí có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi.
Dường như rất nhiều năm trước, cô cũng từng bị người ta nói như vậy.
"Con hoang có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi.
""Mẹ mày không cần mày nữa.
""Đồ sao chổi! "Những lời nói sớm nên quên đi kia lại vây quanh trong đầu cô, Lâm Dũng Phú có lẽ không quá hiểu ý nghĩa lời này, nhưng vẫn mang theo ác ý thuần túy nhất.
Lâm Sơ cúi đầu cười nhạo một tiếng, lắc lắc cổ chậm rãi đi tới chỗ Lâm Dũng Phú, Lâm Ái Quốc đã đi sửa nóc nhà cho một hộ gia đình trong thôn, Lâm Xảo Mai cũng ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có lão thái thái và mẹ ruột của nguyên chủ - Chu Xuân Yến, một người lớn tuổi lỗ tai không tốt, một người bận rộn nấu cơm.
Lâm Dũng Phú nhìn thấy Lâm Sơ tới gần mình, không tự chủ được lui về phía sau một bước, thịt mỡ trên mặt run rẩy, hắn phát hiện người chị dư thừa này của mình hình như có chút không giống với thường ngày, đổi lại là một ngày trước, cô nào dám dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, tính tình cô vô cùng nhẫn nhục chịu đựng.
Lâm Sơ đi tới trước mặt Lâm Dũng Phú, hơi khom lưng, từ trên cao nhìn xuống, nghiêng đầu cười, ý cười không tới đáy mắt: "Có phải không ai dạy cậu cách tôn trọng người khác đúng không?"Lâm Dũng Phú nhìn Lâm Sơ, không nói gì, lần đầu tiên cảm nhận được từ sợ hãi này.
.