Buổi sáng vốn là muốn cùng đi, kết quả Kiều Song Kỳ chê nét mực của cô ấy, lên xe liền đi trước, ngày hôm nay Kiều Hiểu Hiểu cũng không rảnh đi nhìn hắn một cái.
Lâm Sơ vừa đi vừa nói chuyện: "Vậy đi nhanh lên, không chừng còn có thể gặp thằng nhóc về nhà."
Cũng chỉ có thể như vậy, Kiều Hiểu Hiểu gật gật đầu, đẩy xe đạp đi ra cổng trường liền thấy đám người Kiều Song Kỳ vừa nói vừa cười đứng ở đường cái đối diện, hai người Lâm Sơ đang định đi qua, phía sau truyền đến một giọng nói khinh thường: "Này, cô chính là Lâm Sơ đúng không."
Lâm Sơ nghi hoặc quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đập vào mắt là một khuôn mặt có chút quen thuộc, ánh mắt vẫn cao cao tại thượng như lần đầu tiên gặp mặt.
"Đậu má, đại tiểu thư ở bệnh viện khinh thường người khác.
"Kiều Hiểu Hiểu ở bên cạnh Lâm Sơ nhỏ giọng nói một câu: "Hình như mình không chọc giận cô ta đúng không."
Đường Tư Duyệt lớn lên rất thanh tú đẹp mắt, mặc váy hoa nhí rất ít trẻ con nông thôn có thể mặc nổi, trên đầu mang theo nơ bướm thời hưng, ở trong đám người thấy thế nào cũng chói mắt, chỉ là cái tính tình đại tiểu thư này thật sự không dám khen tặng, nhưng mà cô ta quả thật cũng có vốn liếng để ngạo mạn, trong nhà làm về phương diện kiến trúc, thường xuyên lui tới với chính phủ, quả thật không phải gia đình bình thường có thể so sánh.
"Cô gọi tôi sao.
" Hồi lâu sau Lâm Sơ mới nhìn về phía Đường Tư Duyệt, quả nhiên chính là cô gái ngày đó nhìn thấy ở bệnh viện, ánh mắt kia trước sau như một khinh thường các cô, là cô không sai.
Đường Tư Duyệt có chút không vui, cô ta giống như bị Lâm Sơ xem nhẹ, hất cằm đi lên trước, cúi đầu đánh giá Lâm Sơ, bộ dạng cũng chỉ như vậy, cười nhạo một tiếng: "Cô và Thẩm Thanh Dương có quan hệ gì?"
Cô ta vốn đã quên mất Lâm Sơ, ai ngờ hôm nay không cẩn thận nhìn thấy Tần Thư Hằng và Lâm Sơ đi cùng nhau, điều này làm cho cô ta đột nhiên nhớ tới mấy người Lâm Sơ ở bên ngoài phòng bệnh vào ngày đó, năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt mình, gợi lên lòng hiếu kỳ của Đường Tư Duyệt.
Lâm Sơ nghe xong lời này liền hiểu, đây là hoa đào của Thẩm Thanh Dương tìm tới, nghiêng đầu cười cười, trong mắt đều là ý cười.
"Cô đoán xem."
Lời này không khác gì so với lời Tần Thư Hằng nói, Đường Tư Duyệt nhéo nhéo tay mới có thể khiến cho tâm tình của mình bình phục lại, Tần Thư Hằng nói chuyện với mình như vậy cũng coi như xong, hiện tại ngay cả một cái đồ nhà quê cũng dám nói chuyện như vậy cùng chính mình, hít sâu một hơi, trợn mắt: "Lười nói chuyện với loại người quê mùa như các cô."
Luận trợn trắng mắt Lâm Sơ cũng không thua ai, ngăn lại động tác tiến lên của Kiều Hiểu Hiểu, Lâm Sơ liếc mắt nhìn Đường Tư Duyệt một cái: "Nói cứ như tôi muốn nói chuyện với cô vậy, động một chút là đồ nhà quê, không có nông dân trồng trọt trồng lương thực, cô uống gió tây bắc để sống chắc."
Người không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ, Lâm Sơ nói xong thì kéo Kiều Hiểu Hiểu rời đi: "Đừng nói dài ngắn với kẻ ngốc, đi, về nhà."
"Được rồi.
" Kiều Hiểu Hiểu học theo Lâm Sơ liếc mắt nhìn Đường Tư Duyệt:" Có quỷ mới muốn nói chuyện với cô."
Hai người cũng không quay đầu lại mà rời đi, để lại Đường Tư Duyệt ở phía sau bị tức giận đến giậm chân, hướng bóng lưng hai người rống lớn một câu: "Dám chọc tôi, tôi sẽ không để cho các cô yên đâu, cô biết cha tôi là ai không?"
Lâm Sơ nghe được tựa như không nghe thấy, cô tỏ vẻ cũng không tò mò, mặc kệ cha cô là ai, cũng không có quan hệ gì với cô.
Đường Tư Duyệt là một tiểu công chúa bị chiều hư, cho nên khi Lâm Sơ nhìn thấy Đường Tư Duyệt trong phòng học cũng không có quá nhiều kinh ngạc, Đường Tư Duyệt cũng không có học sinh lớp mười hai, Lâm Sơ thật sự không hiểu cô ta lấy đâu ra hứng thú đi dạo trong phòng học lớp văn.
"Cô ngồi vào vị trí của tôi.
" Lâm Sơ vừa vào cửa đã thấy Đường Tư Duyệt ngồi ở vị trí của mình, còn lật bài thi trên bàn, đồ đạc của mình bị người lạ động vào, Lâm Sơ có chút không thoải mái.