Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh Nhị Lâm cũng đưa tay sờ bụng cô, cười nói: “Em không thấy khó chịu là tốt rồi.
”
La Mẫn lắc đầu gật đầu: “Ừ, có chút thôi, nhưng nếu cô ấy đồng ý nấu ăn, chắc em sẽ phải làm ruộng cả ngày.
”
Lúc đó, cô con dâu thứ ba không có thai đang ở nhà nấu ăn, còn mình bụng to đang vội vã thu hoạch ngoài đồng, nếu như vậy cô ấy càng cảm thấy khó chịu hơn.
Sáng sớm ăn cơm xong, toàn bộ nam nữ già trẻ nhà họ Lâm xuất phát.
Ngày hôm qua đượuc ăn thịt và ngủ đủ giấc, tinh thần ai cũng phấn chấn, tràn đầy năng lượng.
Vụ thu hoạch mùa thu rất quan trọng, nộp thóc công xong có thể đợi chia thóc, cả ngày đều mệt mỏi như vậy cũng chỉ vì giờ phút này.
Ngay cả trẻ em cũng được giao nhiệm vụ quan trọng là nhặt lúa rơi trên đồng.
Đừng coi thường chút gạo này, nếu nhà có nhiều con cái thì số gạo nhặt được có thể bằng một cân gạo.
Chu Vân Mộng là người duy nhất còn lại trong nhà họ Lâm, cô đi đến giếng múc một chậu nước khi xung quanh không có ai, nhìn khuôn mặt mình qua hình ảnh phản chiếu trong làn nước trong vắt.
Với vầng trán đầy đặn, đôi mắt hơi cong hình quả hạnh, môi đỏ, hàm răng trắng và làn da trắng, vừa nhìn đã nhận ra đây là một người không thường xuyên làm việc trên đồng ruộng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình dáng ban đầu của mình sau khi xuyên vào sách, khuôn mặt của họ giống hệt nhau.
Nhớ lại giấc mơ đêm qua, nguyên thân không chút do dự nói: “Tôi đi hưởng phúc, ở đó có vô số thịt rau, không cần làm việc, dù sao cô cũng đã chết, cho nên thân thể này cho cô cũng tốt.
"
Cô ấy dường như đã nhớ ra điều gì đó và nói: "Nếu có thể, hãy đối xử tốt với mẹ tôi.
"
Sau đó cô ấy tan thành mây khói, bình minh hôm sau Chu Vân Mộng mới tỉnh dậy.
Cô bị sốc trước sự thật rằng cơ thể ban đầu của cô ấy trông giống hệt cô, hơn nữa còn nói: "Dù sao thì cô cũng đã chết rồi.
"
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng sau giấc mơ này, Chu Vân Mộng mới thực sự nhận ra rằng mình chỉ có thể ở lại thế giới này.
Còn nữa, nguyên thân nói muốn đi hưởng phúc, cô lại trông giống hệt nguyên thân, vô số lý do hiện lên trong đầu Chu Vân Mộng, cô nhạy bén cảm giác được nó có liên quan đến siêu thị di động, hoặc là cơ chế vận hành đằng sau chiếc siêu thị di động đó.
Những điều này tưởng chừng như quan trọng nhưng lại không mấy quan trọng, đôi mắt suy nghĩ của cô trở nên kiên định.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Chu Vân Mộng đi ra khỏi Lâm gia, đi ra đồng.
-
Trên đồng mọi người đều tất bật gặt lúa, quần áo ướt sũng.
Lâm mẫu ngẩng đầu nhìn thấy cô thì giật mình: "Lão tam tức phụ, sao con lại tới đây?"
Những người xung quanh nghe vậy, ngẩng đầu lên thì thấy cô chính là cô con dâu lười biếng ở phòng ba nhà họ Lâm.