Thập Niên 80 Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trẻ con muốn ăn, nhưng người lớn không nhúc nhích chúng cũng không dám nhúc nhích.

Chu Vân Mộng dẫn đầu gắp một miếng thịt kho tàu ăn, một miếng to không quá một ngón tay dày rộng, dài, so ra bé hơn những miếng vuông dày như hiện đại, nhưng mùi vị đầy đủ, thịt mỡ mà không ngấy, tan trong miệng, thịt nạc cũng không khô.

Cho dù không có đường phèn và lá hồi, chỉ dùng hành gừng tỏi và dầu mè, La Mẫn đã làm món thịt kho tàu này có hương vị không thua gì quán cơm hiện đại, tài nấu nướng của chị dâu hai cô vẫn rất tốt.

Cô động đũa, những người khác mới động đũa.

Nhanh chóng gắp vào trong miệng, sau đó lộ ra biểu cảm hưởng thụ, nhai nuốt vài cái, lại mạnh mẽ trộn một miếng cơm.

Sau giờ làm việc được ăn một miếng thịt lớn như vậy, vừa thơm vừa ăn cơm, mọi sự mệt mỏi trong người đều tiêu tán.

La Mẫn và Lưu Hồng Mai vừa ăn, vừa gắp thịt cho con mình.


Đứa bé miệng ngậm thịt, còn quanh co nhất định phải nói một câu: "Thịt thơm quá!"
Tất cả mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào thịt ăn, một đĩa thịt kho tàu rất nhanh đã thấy đáy.

Còn lại miếng cuối cùng, ai cũng không gắp, mặc dù tất cả mọi người còn muốn ăn.

Nói đùa chứ, thịt thơm như vậy ăn bao nhiêu cũng sẽ không ngấy.

Nhưng họ biết ai là người có thể ăn miếng thịt này vào tối nay, ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng không nhúc nhích.

Chu Vân Mộng không chút khách khí gắp miếng thịt cuối cùng ăn hết, cô không ăn đó mới gọi là lạ.

Rốt cuộc thì ai cũng được ăn thịt, thậm chí còn ăn nhiều hơn cả bữa xào thịt tối qua.

Người lớn ăn khoảng ba bốn miếng, trẻ con ăn hai miếng, Chu Vân Mộng ăn nhiều nhất, cộng thêm miếng cuối cùng tổng cộng ăn năm miếng.

Ăn thịt xong, cả nhà ăn canh trứng gà cải trắng nhân thịt, ăn khoai lang hấp, bữa này ăn vô cùng thỏa mãn.


Sau khi ăn xong, Lưu Hồng Mai vui vẻ tình nguyện đi rửa chén, cũng không còn mệt mỏi và hờn dỗi như bình thường, cho dù vừa rồi Chu Vân Mộng ăn no buông đũa xuống đã vào nhà.

Tất cả đều nhờ vào việc bữa ăn này có thịt.

Ban đêm, bên nhà bác cả, Hổ Tử và Sơn Trà còn đang nhớ đến vị thịt kho tàu buổi tối.

Hổ Tử nói: "Thịt kho tàu thơm quá, nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi.

"
Sơn Trà cũng nói: "Nếu sau này đều có thể đổi miếng thịt thái lát thành thịt kho tàu thì tốt rồi!"
Anh Lâm nghe vậy liền bật cười, trong bụng có dầu có nước thì khác, tối nay anh ăn mấy miếng thịt kho, cả ngày làm việc lâu như vậy cũng không buồn ngủ.

Năm ngoái, anh ăn uống xong mệt quá, vừa vào phòng là nằm xuống và ngủ quên.

Lưu Hồng Mai kêu Sơn Trà và Hổ Tử ngủ đi: "Nếu không ngủ thì ngày mai không dậy nổi đâu!"
Trên thực tế trong lòng cô ấy cũng nhớ tới chuyện khi nào thì có thể ăn thịt kho tàu tiếp đây, mùi vị kia quá tuyệt vời.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận