Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà chú hai.
Thạch Đầu trước khi ngủ còn đang lầm bầm: "Thịt! thịt! "
La Mẫn nói với người đàn ông trong nhà: "Bữa thịt này của chúng ta là nhờ có vợ chú ba.
"
Cô ấy thật sự cảm tạ Chu Vân Mộng có thể làm cho mình có thêm một bữa thịt, thật sự là khối thịt kho tàu lớn lại thơm.
Tự mình ăn nhiều một chút, đứa nhỏ trong bụng cũng ăn nhiều một chút.
Còn có Thạch Đầu, đêm nay cũng ăn hai miếng thịt kho tàu.
Trong lòng chú hai nhớ kỹ bữa ngon này, thịt ăn vào trong bụng không phải giả, anh ấy vuốt bụng vợ nói: "Chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, anh vào thị trấn xem có thể tìm được chút việc kiếm tiền hay không, tích góp nhiều tiền một chút để mùa đông em sinh con cũng đỡ hơn một chút.
"
Tuy rằng còn chưa có phân gia, tiền chia cuối năm đều ở trong tay cha mẹ, nhưng bọn họ mỗi gia đình hàng năm cũng có thể được năm đồng tiền để dành dùng.
Vào mùa thấp điểm, đàn ông trong làng sẽ lên thị trấn tìm việc vận chuyển bao cát, mẹ dặn họ hãy giữ lại số tiền kiếm được.
La Mẫn gật đầu đáp ứng, tuy rằng mẹ chồng cũng đối xử tệ với cô ấy, đến lúc đó trong nhà sẽ giết một con gà cho cô ấy ở cữ, nhưng trong tay chú hai có tiền cũng thuận tiện hơn một chút.
Về phía bố mẹ Lâm gia, mẹ Lâm vẫn đang suy nghĩ về thịt lợn, sau khi ăn xong lại đi xem thêm một cân bụng lợn trông rất đẹp mắt.
Bà nói: "Cô con dâu thứ ba này tốt nghiệp trung học cũng có chỗ có ích, quen biết bạn học có cách cho hai cân thịt ba chỉ còn không lấy phiếu thịt.
"
Một điều mà người ở thành phố tốt hơn người ở trong làng là họ có đủ loại họ hàng, bạn bè ở các nhà máy khác nhau, việc trao đổi đồ vật và vé là một cách riêng tư nên bà không cách nào làm được.
Cha Lâm phỏng đoán: "Không cần vé giá cũng không tăng bao nhiêu, vậy chắc là trong lò mổ có người quen, mình cũng đừng hỏi nhiều, loại chuyện này nói toạc ra tất cả mọi người đều phiền phức.
"
Mẹ Lâm gật đầu: "Chuyện này ông không cần lo lắng, chờ sau này nếu có thể! "
Nói không chừng còn phải nhờ cô con dâu thứ ba này hỗ trợ mua thịt.
Suy cho cùng, đây là gia đình lao động và còn có trẻ con đang lớn, điều kiện gia đình không tệ, nhưng khổ nỗi vé thịt không đủ cũng không còn cách nào khác, thịt chỗ này không chỉ khó kiếm mà còn đắt đỏ.
Bà còn tưởng rằng cô con dâu thứ ba đáng lẽ phải xin tiền bọn họ để mua thịt cơ nhưng cô lại không làm thế, cô tự dùng tiền túi của mình để mua thịt.
Để có thể ăn nhiều thịt kho tàu bồi bổ, một bữa đã nấu một cân, ngay cả cả gia đình cũng ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ.
Mẹ Lâm cảm thấy như vậy không ổn, nghĩ rằng phải bồi bổ cho vợ chú ba ở phương diện khác mới được.