Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày hôm sau, nhà họ Lâm ăn sáng xong đi làm.
Sau ngày hôm qua vất vả, hôm nay đa số người trên đồng đều không còn hăng hái, chỉ có gia đình họ Lâm vẫn bận rộn làm việc chăm chỉ như cũ.
Nhìn tư thế kia, ai cũng có thể được đầy điểm công.
-
Lúc này ở nhà họ Lâm.
Chu Vân Mộng ngủ thẳng cẳng cho đến khi chợt tỉnh, mặt trời lúc này đã nhô lên cao, cô rửa mặt xong đi phòng bếp lấy điểm tâm.
Cái này cũng là chỗ lợi hại của nguyên thân, không ra ruộng không làm việc nhà thì thôi, mỗi lần dậy muộn điểm tâm của cô đã được La Mẫn chuẩn bị ở trong nồi.
Chu Vân Mộng bây giờ cứ thế tận hưởng tiếp loại hạnh phúc này.
Cô mở nắp nồi ra, phát hiện ngoại trừ một cái bánh bao ngô quen thuộc và củ cải khô, lại còn có một chén canh trứng gà.
Phía trên nhỏ dầu vừng, có mùi trứng giản dị.
Sẽ có những con gà được nuôi theo tỷ lệ dân số, hầu hết người dân đều để dành số trứng đẻ ra hàng ngày và mang đến trạm thu mua để đổi lấy tiền.
Cuộc sống của nhà họ Lâm khá hơn, họ đều giữ lại toàn bộ trứng, họ thường nấu món thịt và canh trứng cho ba đứa trẻ ăn thường xuyên, người lớn thì không có.
Trước đây nguyên thân đã đấu tranh vì điều này sau khi cô ấy kết hôn, lý do cũng giống như đòi cặn mỡ nhưng lại thất bại.
Nhưng hôm nay, đột nhiên La Mẫn lại nấu cho cô một chén canh trứng gà có nhỏ dầu vừng.
Nhất định là mẹ Lâm đã dặn dò, không thì La Mẫn không dám làm.
Đây là vì muốn cảm ơn cô chuyện thịt kho tàu tối hôm qua, Chu Vân Mộng cười cười.
Cô đối tốt với người Lâm gia là có mục đích, nhưng người Lâm gia đối tốt với cô vì biết ơn, điều này khiến cô cảm thấy vui hơn khi làm những chuyện này.
Thực tiễn một lần nữa chứng minh, con đường cô chọn là khả thi.
Ăn canh trứng gà, Chu Vân Mộng cảm thấy mùi vị không kém thịt kho tàu tối hôm qua chút nào.
Ngày hôm sau trong lúc thu hoạch vụ thu, cơm nước nhà họ Lâm vẫn như cũ, không ngon hơn cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Được ăn thịt hai ngày liền, lúc này trong bụng dầu mỡ, mặc dù tan làm trở về có chút mệt mỏi nhưng trên mặt người nhà họ Lâm vẫn có nụ cười, trẻ con cũng rất hào hứng chia sẻ chuyện mình nhặt được bao nhiêu bông lúa.
Mẹ Lâm khen ngợi một lúc, sau đó cất đi chỗ bông lúa đó đi một cách trịnh trọng.
Ngày thu hoạch vụ thu thứ ba, La Mẫn vốn định đem nửa miếng thịt heo còn lại cắt thành thịt xào rau, nhưng cô ấy không quyết định được có nên nấu hay không, đành phải hỏi mẹ chồng.
Mẹ Lâm nói: "Nấu chứ, có cân thịt ba chỉ vợ chú ba mua về, cân thịt tích góp kia thì mấy ngày nữa cũng mua, trong khoảng thời gian thu hoạch vụ thu này hai ngày nhà mình ăn một bữa thịt đi.
"