Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó cô đến bưu điện gửi bản thảo.
Mua tem dán, đóng dấu bưu điện, sau đó cô trả tiền.
Liên tiếp gửi thư đến ba nơi tốn không ít tiền, trên phong bì cũng viết chữ gửi bản thảo, còn là nữ đồng chí mặt tròn lần trước, cô ấy tò mò hỏi: "Đồng chí, thì ra lần trước cô mua báo tạp chí là để viết bản thảo à?"
Bởi vì quá ít người mua báo tạp chí, nên cô ấy còn nhớ rõ Chu Vân Mộng.
Chu Vân Mộng gật đầu: "Ừ, viết thử xem, cũng không biết có thể qua hay không.
"
Nói xong móc từ trong túi áo ra bốn năm viên kẹo đưa cho cô: "Mời cô ăn kẹo, gần đây nhà tôi có việc vui.
"
"Vậy cho tôi dính chút không khí vui mừng.
" Nữ đồng chí mặt tròn có ấn tượng với cô rất tốt, cười vui vẻ mà tiếp nhận: "Tôi giúp cô lưu ý, nếu qua nhất định sẽ có hồi âm.
"
"Được, cám ơn đồng chí, mấy ngày nữa tôi lại đến tìm cô.
"
Chu Vân Mộng xử lý xong chuyện này, đi vòng qua hẻm nhỏ không có người, ý niệm khẽ động, giỏ trúc trong tay xách thêm hai cân thịt ba chỉ, mặt trên đắp vải nhìn không ra cái gì.
Cô không đi dạo nhiều, ngay lập tức đến địa điểm đã hẹn chờ xe bò, về thôn.
Xuyên qua rừng trúc phân ra hai ngã rẽ, đội sản xuất Thanh Hà đi bên trái, đội sản xuất Phong Sơn đi bên phải.
Chu Vân Mộng gọi chú Ngô dừng xe: "Chú Ngô, cháu xuống xe trước, lát nữa tự mình trở về là được rồi.
"
Chú Ngô đáp ứng, bảo cô xuống xe.
Cô cũng không tránh né ai, sau khi xuống xe liền đi sang bên phải.
Trên xe hai phụ nữ khác nhỏ giọng nói: "Chắc không phải cô ấy là về nhà mẹ đẻ chứ? Đây không phải là lễ mừng năm mới, còn đang lúc thu hoạch, cũng không biết là đi đưa đồ hay là đi đón gió thu.
"
Trong thôn lớn như vậy, ai cũng biết vợ chú ba nhà họ Lâm là đội sản xuất Phong Sơn gả tới.
Chu Vân Mộng đúng là về nhà mẹ đẻ, cô nhớ rõ chuyện nguyên thân dặn dò trong mộng, phải đối xử tốt với mẹ cô ấy một chút.
Hôm nay ngoài lý do cô ra ngoài để đi gửi bản thảo, cô còn định gửi hai ký thịt ba chỉ cho mẹ để bổ sung cho cơ thể.
Đừng tưởng đội sản xuất Thanh Hà và đội sản xuất Phong Sơn là một cái bên trái và một cái bên phải, sau khi tách ra chỗ ngã ba còn phải đi vòng qua ba đội sản xuất nữa mới đến, không tính là xa nhưng cũng không tính là gần.
Lúc này trời cũng không còn sớm, cái nắng mùa thu khiến người ta nóng bừng, gió chỉ làm người ta mát mẻ trong chốc lát.
Chu Vân Mộng tiếp tục kiên trì bước đi, nghĩ đến chiếc xe bò có lẽ đã đến gần thôn, lát nữa cô phải đi bộ về, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau lòng.
Cuối cùng cô cũng đến đội sản xuất Phong Sơn, đúng như tên gọi, ở đây có thể nhìn thấy một vùng núi rộng lớn phía sau toàn bộ ngôi làng, trong những năm nạn đói, dân làng đã dựa vào ngọn núi này để sinh tồn.