Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai chị dâu lớn nhìn Chu Vân Mộng, dường như lần đầu tiên quen biết người này, các cô chỉ thấy vợ chú ba lười, không ngờ cô còn là người có kiến thức như vậy.
Hai anh lớn thì đồng ý vô cùng.
Cha Lâm mở miệng: "Con dâu thứ ba nói đúng.
Đừng khoe tiền và cứ sống tốt.
Các con hãy im lặng và đừng nói một lời với ai về chuyện này.
"
Sau đó ông nhìn ba đứa trẻ và nghiêm túc nói.
"Sơn Trà, Hổ Đầu, Thạch Đầu, các cháui cũng vậy, nhớ kỹ lời của ông, đừng bao giờ tiết lộ chuyện vợ chú ba có thể viết văn kiếm tiền, cả chuyện được ăn thịt được ăn bánh bao trong nhà nữa.
"
Mẹ Lâm bổ sung một câu: "Nếu ai nói ra, sau này sẽ không được ăn thịt nữa.
"
Vốn chỉ hơi sợ vì bị ông nội dọa như vậy, sau khi nghe bà nói ba đứa nhỏ liền gật đầu liên tục và đáp: "Chúng cháu nhất định sẽ không nói cho ai biết, nếu nói ra thì chúng cháu sẽ không có thịt để ăn!"
Thạch Đầu nhỏ nhất che miệng, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: "Không nói, chắc chắn sẽ không nói!"
Chu Vân Mộng cười nói: “Vậy chuyện đã giải quyết xong, con sẽ nói mẹ ruột của con cũng đừng nói gì.
”
Quyết định vậy đi cứ thế mà làm, sau đó mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Chu Vân Mộng ăn rất ngon miệng, bởi vì chuyện mình có thể kiếm tiền xem như đã thuận lợi, vừa có thể lười biếng một cách quang minh chính đại, hai chị dâu lớn cũng không có ý kiến gì, sau này lấy cái gì về nhà cũng có lý do.
Cô là người có thể kiếm tiền, muốn ăn cái gì mua cái gì nhiều cũng không ai có ý kiến, huống chi tất cả mọi người còn được ăn theo.
Người Lâm gia cũng ăn ngon, trong lòng dường như đã thoải mái hơn nhiều.
Cha mẹ Lâm nghĩ, cô con dâu thứ ba này tuy rằng lười, nhưng là người có bản lĩnh, cùng chú ba nhà mình cũng coi như xứng đôi.
Đặc biệt là mẹ Lâm, cảm giác áy náy lúc trước mình mù quáng khiến con trai mình lấy một người vợ như vậy, bây giờ đã hoàn toàn không còn.
Hai chị dâu thì nghĩ, vợ chú ba lười như vậy cũng là có lý.
Đôi bàn tay có thể viết văn kia rất quý giá, làm việc nhà sẽ lãng phí, nên trong phòng viết văn.
Các cô ấy cũng biết suy nghĩ, kiếm tiền không phải dễ, không phải lúc nào viết văn đi nộp cũng có thể kiếm tiền đâu.
Nhưng chỉ cần vợ chú ba có thể giao về nhà năm đồng mỗi tháng, các cô vẫn có thể kiêm hết việc chân tay.
Chu Vân Mộng ngủ trưa rất ngon, khi tỉnh lại đã ba giờ chiều.
Cô ra khỏi phòng, thấy lúc này người nhà họ Lâm đã đi làm từ sớm, ba đứa nhỏ cũng đi theo ra ngoài.
Phòng bếp có tiếng động, chắc là vợ chú hai đang chuẩn bị làm sủi cảo.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, mẹ Lâm dứt khoát bảo vợ chú hai chiều nay không cần đi làm, ở nhà làm sủi cảo là được rồi.
Dù sao làm sủi cảo cũng tốn thời gian, vợ chú ba còn phải chờ gói xong để mang về nhà mẹ đẻ.
La Mẫn ở trong bếp, đã nhào bột mì, cắt thành từng phần nhỏ, đang cán vỏ bánh.
Thấy Chu Vân Mộng đi tới, chị ấy nói: "Vợ chú ba, thịt chị còn chưa băm sợ ổn làm phiền em, đợi chí cán vỏ bánh xong là có thể gói sủi cảo rồi.