“Này, ngươi đi đâu vậy?” nhìn Tống Ly đằng đằng sát khí lao ra khỏi cửa,Triệu Thục Mân vội cao gingj hỏi.
"Phải làm hắn bồi thường cho chúng ta tiền thiệt hại tinh thần!"Tòa nhà ba tầng được lợp bằng gạch trắng rất đẹp, sân trước và nhà của Triệu Thục Mân được ngăn cách bởi một hàng rào tre thấp, từ cổng vào tới sân hoa cỏ được trồng gọn gàng ngay ngắn, tới gần bồn nhỏ có nhiều loại cá màu sắc rực rỡ khác nhau.
Cửa sân không đóng, phản ứng đầu tiên của Tống Ly sau khi bước vào là người thiết kế ra sân vườn đẹp như vậy hẳn là rất lãng mạn.
Tiếng ồn ào ngừng lại, thay vào đó là tiếng la hét chói tai, tim Tống Ly run lên, do dự một lúc cô mới bước tới gõ cửa.
Cửa được mở ra, mùi thuốc lá ập ra , trong phòng tối tăm , người đàn ông cao lớn trước mặt được bao trùm khí thế lạnh lẽo , anh cụp mắt xuống nhìn cô, hơi thở sắc lạnh bức cô theo bản năng cảm thấy rùng mình.
Ánh mắt Tống Ly rơi vào trên tay áo sơ mi trắng đã bị thấm đẫm màu đỏ sậm , máu tươi theo đầu ngón tay lạch tạch lạch tạch rơi xuống trên mặt đất, cô sửng sốt trì độn vươn tay che miệng.
Trong phòng tiếng gào thét điên cuồng không ngừng, Thẩm Tri Huyên đáy mắt bực bội không che giấu , ngữ khí đạm mặc xa cách, rũ mắt hỏi cô: "Có việc ?"Khí thế hùng hổ khi nãy đột nhiên biến mất, lời nói gian nan mang theo vài phần chột dạ : ‘Nhà ta có học sinh đang học, các người bên này quá ồn ào, ta tới đây bảo các ngươi nhỏ giọng chút.
’"Đã biết……"Lời còn chưa nói xong, cửa đã bị đóng phanh một tiếng, đầu óc Tống Ly ong ong nửa ngày mới phản ứng lại, bên tai vẫn còn ù ù tiếng đóng cửa.
Sau khi trở về nhà, Tống Ly càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, cô ôm tay đi đi lại lại trong phòng, Triệu Thục Mân nhìn cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, hỏi cô có chuyện gì.
Tống Ly sắc mặt rất xấu: "Tên lừa đảo này quá lỗ mãng đi, hắn vốn dĩ gây phiền toái trước, tôi chỉ qua nhắc nhở hắn một chút thôi, kết quả bọn họ không nói mộti lời liền quay người đóng sầm cửa.
Tôi ghét nhất cái loại người quăng cửa đập vào mũi người ta, thật là người không tốt đẹp gì.
".