Hắn dựng ngược chiếc xe ra giữa sân, thuần thục bôi một lớp dầu lên xích.
"Tôi lại không cần đầu tư, dù sao cô cũng phải chia đôi cho tôi, tôi cần hỏi cái gì nữa?"Xe thật sự quá mức cũ kỹ đến nỗi khi Tống Ly ngồi vào ghế sau, cô có thể nghe được tiếng cót két của bánh xe.
Dọc theo đường đi, ngồi phía sau xe xốc nảy đến mức cô phải nắm chặt lấy áo của Thẩm Tri Huyên, âm thanh máy móc lạo xạo, cô không khỏi hỏi: "Nhà ngươi có tiền sao không mua xe máy mà đi ? "Thẩm Tri Huyên ngồi trên yên cũng bị xóc không nhẹ, ngữ khí có chút rung, "Ai nói nhà tôi không có xe máy?""Không phải bị ngốc chứ? Sao ngươi cứ phải mang cái xe đạp hỏng bét này đi ra ngoài!""Tiền dầu quá đắt sao?""Ta đã nói sẽ trả ngươi tiền xe rồi thi !"Thẩm Tri Huyên không trả lời, Tống Ly cảm giác vai hắn run run, liên quan đến điều khiển hướng xe đạp có chút khống chế không được, người này rõ ràng ở phía trước cười nhạo cô.
Tống Ly cứng họng, hung hăng tát mạnh vào lưng hắn, nào biết người nọ cười đến càng to hơn.
So với nơi họ ở, đường phố quả thực náo nhiệt, các loại tiểu thương trải trên mặt đất một lớp giấy lót, đặt trên đó đủ các loại thương phẩm khác nhau.
Thẩm Tri Huyên đem cô đi tới lối vào của con phố, nói mua đồ xong thì tới đây tìm hắn, hắn còn có chút việc phải làm.
Tống Ly gật đầu, trước tiên đến tiệm vàng đem toàn bộ trang sức đổi lấy tiền , sau đó lấy bản thiết kế của mình, mua rất nhiều vải vóc và quần áo.
Sau khi mua cả một bao đồ, tiền trong tay không còn mấy, khi đang tính tiền, cô tình cờ nhìn thấy Thẩm Tri Huyên ở đối diện với cửa hàng.
Chiếc xe đạp cũ nát đặt ở cửa,Thẩm Tri Huyên đang nói chuyện với người đối diện đến từ ca vũ thính trang hoàng lộng lẫy.
Mua xong đồ, cô theo bản năng vẫy tay chào đi về phía hắn, tới rồi mới thấy bên cạnh hắn là người đàn ông đẹp trai mặc vest đi giày da.
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt thoáng ngạc nhiên, hỏi, "Tri Huyên, đây là?".