Bài hát kết thúc, đàn guitar chuyển sang một giai điệu vui tươi khác, Tống Ly đứng dậy vẫy tay để kích thích không khí, hiện trường lập tức bị cô thiêu đốt sống động.
Tống Ly lớn lên thật sự rất đẹp, cho dù trong chiếc váy trắng, cô trông giống như một bông hồng đỏ dưới ánh mặt trời, rực rỡ ấm áp.
Âm nhạc chói tai, một giai điệu mà họ chưa từng nghe qua, so với khóe miệng hơi nhếch lên của Lâm Mặc Bình, ánh mắt của Thẩm Tri Huyên nhìn về phía sân khấu có vẻ bình tĩnh hơn.
“Cô ấy không bị luống cuống bởi ánh đèn sân khấu, lại thu hút không ít người xem đâu.
” Lâm Mặc Bình lắc nhẹ ly rượu, nhìn về phía Tống Ly ánh mắt không che sóng ngầm mãnh liệt.
“Ngươi tìm tiên nữ này ở đâu vậy ?” Lâm Mặc Bình khá tò mò, hắn hiếm thấy Thẩm Tri Huyên cùng người khác tiếp xúc.
Thẩm Tri Huyên sắc mặt lãnh đạm, dựa vào ghế , nhấp một ngụm rượu trong tay, ánh mắt luôn dừng trên người Tống Ly.
Thấy hắn không đáp, Lâm Mặc Bình nghi nghờ nói : “Làm sao vậy? Coi trọng người ta sao?”Lời này Thẩm Tri Huyên nghe có phần hơi buồn cười, coi trọng cô? Cô có cái gì để hắn coi trọng ?Hắn đã thấy rất nhiều cô gái như thế này, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì toàn thân đều là tật xấu , dối trá nông cạn, trên người đeo nhiều trang sức hận không thể để người khác thấy.
Cảm thấy chính mình xinh đẹp toàn thế giới đều phải nhường nhịn, tầm mắt cao tính tình không tốt.
Tống Ly còn có một cá biệt, không lúc nào là không mộng tưởng hão huyền phát tài, kỳ thật chính mình còn đang thiếu nợ một đống.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Mặc Bình, giọng nói rất trầm, "Thẩm Thiết Trụ có ý với nha đầu nhà cô ấy, tiểu tử này cầu xin ta giúp hắn.
"“Cho nên ngươi liền xuống tay từ cô chị của tiểu cô nương ấy?” Lâm Mặc Bình cười nói.
Thẩm Tri Huyên nhếch khóe miệng cười, ánh mắt rơi trên người Tống Ly, "Người ta đang giận còn ước gì ta mau chóng biến mất.
"Theo thiết tấu vui sướng dễ nghe, ca vũ thính ồn ào náo nhiệt, đem Tống Ly làm trung tâm mà vây quanh.
.
.