Edit : nguyennaMới vừa bước qua cửa, ánh mắt rơi vào căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, tim cô chợt quặn thắt lại, cảm giác đau tê tái, không thể nói ra cảm giác gì.
Cả trong phòng hay ngoài sân đều bị đập tan thành từng mảnh, Triệu Thục Mân đang khom người nhặt nửa thanh bút chì rơi vãi trên sàn không chút biểu cảm, ánh đèn kéo bóng cô trở nên mảnh mai, có vẻ cô độc chật vật.
Cô chợt nhớ lúc mình học cấp 2 mình từng cãi nhau với Triệu Thục Mân ném cái bát.
Ngày đó cô rời đi, ma xui quỷ khiến quay đầu lại xem, hành động của mẹ cô cũng giống như bây giờ, cùng rũ đầu xuống, yên lặng không tiếng động thu dọn mớ hỗn độn trên mặt đất.
Nhưng cô vẫn rời đi, cô hận mẹ mình , những người bạn học đó rõ ràng không xinh đẹp thông minh như cô nhưng gia đình họ lại hạnh phúc sung túc, cô trước nay đều cô đơn, cô cảm thấy hết thảy nhất định đều do Triệu Thục Mân gây ra.
Trong lòng đột nhiên trống rỗng, Tống Ly đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt ra, ngồi xổm trên mặt đất cùng Triệu Thục Mân dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng.
Cô nhặt đồ nhìn lên, nhận ra rằng Triệu Thục Mân đang nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn.
“Làm sao vậy? Cho rằng tôi đi rồi phải không?” Tống Ly đặt đồ lên bàn, cười với cô.
“Cô yên tâm, tôi không phải người không chào hỏi liền rời đi, nếu thực sự phải đi, khẳng định sẽ nói cho cô một tiếng.
”Triệu Thục Mân sắc mặt đỏ bừng, mất tự nhiên sờ sờ mũi, "Ngươi đi liền rời đi là được, ta mới không nghĩ như vậy.
"Mẹ cô từ trước đến nay khẩu thị tâm phi, Tống Ly không quan tâm, từ trong túi thần bí móc ra hai trăm đồng đưa cho Triệu Thục Mân xem, "Thấy chưa này, tôi đã tìm được việc , đây là tiền trả trước một tháng lương, về sau ai dám tới thì không cần phải sợ.
"Triệu Thục Mân trước nay tiết kiệm từng xu một, cô chưa bao giờ thấy qua một lần có thể móc ra hai trăm đồng, kinh hỉ thò lại gần nghiên cứu một hồi lâu.
.