Đang lúc Triệu Thục Mân tức giận không muốn nói chuyện với cô, Tống Ly thò qua, cố gắng kìm chế ý cười điên cuồng của cô khi đọc bức thư, nghiêm túc vỗ vai chị mẹ.
"Đồng chí Triệu Thục Mân, để bày tỏ lời xin lỗi, tôi sẽ giúp cô theo đuổi học trưởng Tống , thế nào ?"Chiếc váy đầu tiên mà Tống Ly thiết kế là một chiếc váy xếp ly màu trắng dài đến đầu gối, được cô thiết kế đặc biệt cho Triệu Thục Mân, cô cảm thấy rằng mẹ cô có thể mặc chiếc váy này một cách hoàn hảo.
Thứ hai đi học,Tống Ly dậy sớm, bện bím tóc đuôi bọ cạp xinh đẹp cho Triệu Thục Mân, bắt cô ấy mặc chiếc váy trắng đó.
Triệu Thục Mân lớn như vậy cũng chưa từng mặc váy, sắc mặt ửng đỏ kéo làn váy từ trong phòng đi ra, trộm nhìn Tống Ly một cái, lại chột dạ rũ mắt xuống.
"Đồng chí Triệu Thục Mân, cô phải tự tin lên! Cô siêu xinh đẹp thế này không tốt sao? Học trưởng Tống mà thấy thì chỉ có đổ gục thôi.
"Triệu Thục Mân cảm thấy Tống Ly cứ quái quái, cuối tuần hai người đã cố gắng tự thiết kế, dáng hình luôn lấy Triệu Thục Mân làm mẫu, nguyên bản Triệu Thục Mân còn không tự tin dáng người của mình , kết quả hai ngày này đều bị Tống Ly khen lên tít trời cao, nói cô là cái dáng người hoàn hảo nhất.
Triệu Thục Mân cười toe toét, do dự lấy từ trong túi ra bức thư tình, "Cái này thật sự vô dụng sao?"Tống Ly khẽ thở dài, kiên nhẫn nói: “Đồng chí Triệu Thục Mân, cô tin tôi đi, trên đời này sẽ không có chàng trai nào vì văn hay chữ đẹp của cô mà thích luôn cô đâu, chỉ cần cô giữ mình luôn xinh đẹp, bạn học Tống Viễn sẽ tự nhiên đến để ý đến cô.
"Tống Ly tự nhận mình rất có kinh nghiệm đối phó nam sinh, thậm chí còn phổ cập nghiêm ngặt những quy tắc để thu hút Tống Viễn trong một thời gian dài đối với Triệu Thục Mân.
“Tối hôm qua nói thế nào, bây giờ cô còn nhớ không?” Tống Ly nửa cúi người, nghiêm túc nhìn chị mẹ sắp bước vào năm thứ ba trung học cơ sở.
.