“Gần như vậy đi.
” Tống Ly gật đầu bổ sung một chút, “Cô phải thu liễm mấy cái hành động tình cảm biết không? Còn có, lần này chỉ cần Tống Viễn để ý đến, cô phải học thật giỏi, thi đậu đại học không yhif về sau nhà chúng ta rất nghèo ”.
Triệu Thục Mân gật đầu một cách nặng nề, đi ra khỏi cửa dưới sự theo dõi của Tống Ly.
Nhìn khoảng sân lộn xộn ngoài cửa, Tống Ly lâm vào trầm tư.
Tối hôm qua, cô cùng Triệu Thục Mân trốn trong chăn bông trò chuyện rất lâu, Triệu Thục Mân nói kể cô ấy và Tống Viễn đã biết nhau từ khi còn nhỏ, ngày trước họ sống trong một đại viện , khi đó cô ấy thích dán với Tống Viễn nhiều nhất.
Sau đó, khi gia đình hắn chuyển đến một nơi ở mới, cô dần nhận ra rằng cô không coi hắn như một người anh trai chút nào.
Cô ấy thích hắn, đỏ mặt khi nhìn thấy hắn, sẽ ngượng ngùng theo bản năng né tránh, ghen tị khi thấy hắn đi cùng những cô gái khác.
Triệu Thục Mân nói cô chưa từng gặp ai lợi hại hơn Tống Viễn, hắn có gia thế vượt trội, có thể vẽ tranh chơi đàn piano, thường xuyên diễn thuyết, thời điểm chơi bóng luôn thu hút được một đống nữ sinh.
Đây là lần đầu tiên Tống Ly nghe mẹ cô kể về cha mình, trước kia Triệu Thục Mân không bao giờ cho phép cô nhắc đến cha mình.
Tất cả những tấm ảnh về ông ở nhà đều bị cắt xén không dấu vết.
Cô lớn lên thậm chí không biết mặt, biết tên của cha là Tống Viễn.
Cô không hiểu, rõ ràng trong nhà cha có tiền, vì cái gì cô cùng mẹ lại sống vất vả như vậy.
Tại sao những người tâm đầu ý hợp khi còn trẻ, có một tình yêu đẹp đẽ khó quên như vậy lại kết thúc trong tình trạng cả đời sẽ không qua lại.
Ngồi tựa vào khung cửa nghỉ ngơi một lúc, cô ôm một chậu hoa khô khốc, nhìn khoảng sân trước mặt mà cô đã dọn sạch cả buổi sáng với cảm giác thành tựu.
Kỳ thực sân nhà của Triệu Thục Mân không nhỏ, bởi vì nhà nhỏ cửa nát, thường ngày chất đống bừa bộn.
Đó là lý do tại sao có vẻ như sân này nhỏ hơn nhà của Thẩm Tri Huyên vài lần.
.