Người đàn ông đối diện vẫn đang nói chuyện, trong lời nói ẩn chứa rất nhiều bất mãn, "Ngươi ở đó còn làm ra cái thái độ cà phất cà lơ à, chỉ có cái việc thôi học sao? Còn muốn oán hận ai? Sản nghiệp đồ sộ kia của cha ngươi để ai thế đây? "Người đàn ông hoàn toàn không chú ý tới có người đang đứng bên ngoài, Tống Ly đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị phát hiện nghe lén, lúng túng mỉm cười với Thẩm Tri Huyên, ra hiệu nói mình rời đi ngay bây giờ.
Vừa quay người chuẩn bị rời đi, Thẩm Tri Huyên gọi cô, hắn đi về phía mình, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tống Ly nghĩ rằng Thẩm Tri Huyên sẽ vạch trần chuyện cô tới nghe lén, hoặc nhân cơ hội này tống tiền cô một phen , tiền đều đã mua sắm gia dụng hết , về sau còn phải tiết kiệm học phí cho Triệu Thục Mân, dư lại thì tu sửa nhà, mua quần áo mỗi cái ý đinh đều cần rất nhiều tiền đó.
Cô nuốt nước miếng, quay người lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi không cố ý đâu, vốn dĩ muốn đến đây xem hoa của nhà anh.
"Tống Ly hiếm khi lương tâm cắn rứt như vậy, bình thường nếu cô không có lý vẫn có thể cường ngạnh nói ra lý lẽ, nhưng đối mặt với Thẩm Tri Huyên cô vô cùng bế tắc.
Bởi vì người này không có phong độ thân sĩ , thậm chí còn luôn vô cớ gây sự với cô.
Thẩm Tri Huyên khẽ cau mày, nhìn ngọn cỏ khô héo trên đầu cô mà tặc lưỡi, giọng điệu đầy ghét bỏ, "Đầu cô là tổ quạ sao, thật bẩn.
"Tống Ly nga một tiếng, từ trên đầu gỡ xuống hướng ngoài cửa đi ra.
“Cô sợ tôi làm gì? Sợ tôi ăn cô?” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên từ phía sau.
Tống Ly xoay người lắc đầu, thành thật nói: "Tôi sợ anh tống tiền tôi.
"Thẩm Tri Huyên không thể nhịn được cười, đang muốn nói thì nghe thấy tiếng bước chân trong nhà dần dần đến gần, hắn theo bản năng thu lại nụ cười thấp giọng nói.
“Phối hợp tôi một chút.
”Tống Ly lần này học được thông minh, cô trợn mắt cười cười: "Mười đồng liền bắt đầu.
"“Thành giao……”.