“Cô run cái gì?” Thẩm Tri Huyên nhìn xuống cổ tay đang run rẩy của cô với vẻ mặt khó hiểu.
Đúng vậy cô run cái gì? Tống Ly không nhận ra chính mình đang run rẩy kịch liệt, có lẽ đây là lần đầu tiên cô khẩn trương khi nhìn thấy người nhà họ Tống?Tóc tai bù xù , trên tay còn ôm một chậu cây khô héo, Tống Ly cứ như vậy bị Thẩm Tri Huyên kéo đến trước mặt Tống Thừa Trạch.
"Bạn gái từ xa đến tìm ta, đi đường rất mệt, chúng ta muốn nghỉ ngơi.
"Thẩm Tri Huyên ánh mắt thờ ơ, hắn hất cằm về phía cửa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, cửa không được đóng chặt, cửa vừa mở ra cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt.
Người nhà bọn họ lớn lên trông rất giống nhau, cho dù Tống Thừa Trạch đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn có thể thấy được khí phách thời trẻ, hắn nhấp trà sắc mặt không tốt liếc Tống Ly một cái.
Hai mắt khô khốc, đau đớn, cô biết hai mắt mình nhất định là đỏ lên, Tống Ly cúi đầu, ngực không tự chủ được nhói đau.
Khi còn nhỏ đã từng gặp qua người ông yêu thương ngồi cùng bàn, cô thường thầm trộm ảo tưởng vài điều.
Cô thậm chí còn gửi ông nội bức tranh gia đình đang nắm tay cô bé.
Cô cho rằng chắc mẹ cô quá cường thế nên ông nội không đến gặp cô.
Cô nghĩ rằng tất cả các ông bà trên thế giới này đều giống nhau, sẽ đưa cô đến công viên trò chơi ,mua kem, bế cô trên vai đi trong đám đông , nói với ba mẹ nếu cô có làm điều gì sai, không ai được bắt nạt cháu yêu của ông nội.
Cô nhìn thấy ông nội, cái xưng hô này là nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
Tuy nhiên, ông nội giống như không thích cô.
Tống Ly bắt đầu thấy hối hận, sớm biết thế này đã đem mình tắm rửa sạch sẽ, ít nhất là không nên khoác chiếc áo lòe loẹt như này.
Tống Thừa Trạch vốn dĩ muốn nói vài câu, nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt cúi đầu, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tri Huyên, “Ta mới ngồi chưa bao lâu ngươi liền đuổi ta đi? Mỗi ngày tìm vài cái cớ cho qua, không phải là cha ngươi giao phó, ta cũng lười quan tâm ngươi.
".