Triệu Thục Mân nói, cha mẹ nàng hầu như không về nên Tống Ly được cho ở gian phòng trống, trời mưa, trong nhà có vài chỗ dột trên mái ,nước đã được hứng vào chậu sắt đặt trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy một tấm ảnh cưới đen trắng đã ố vàng của ông bà ngoại cô treo ngay phía trên.
Đây là lần đầu tiên Tống Ly nhìn thấy ông và bà của mình, trong trí nhớ của cô, Triệu Thục Mân không có bạn bè hay gia đình, hai người họ luôn sống dựa vào nhau khi ở nhà.
Từ khi còn nhỏ, điều cô thường nghe nhiều nhất là không được gây chuyện, trong nhà không có tiền để giúp cô giải quyết vấn đề.
Nhưng tính Tống Ly lại bướng bỉnh, càng giận dỗi hơn,Triệu Thục Mân không cho cô gây sự, cô hầu như đã trải mọi thứ rồi , nhiều năm như vậy hai mẹ con vẫn luôn ở trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Tuy rằng cô không thích Triệu Thục Mân lắm nhưng cô đã xuyên tới nơi xa lạ này.
Ngoài nương lại chỗ của Triệu Thục Mân, e rằng chỉ còn lại một người là lão ba Tống, người mà Tống Ly có thể chắc chắn là cha mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chăn bông được chuyển vào phòng, trong nồi nấu cháo, Triệu Thục Mân tuy không cao, nhưng lại điệu bộ giống người lớn một chút, nhìn như làm việc nhà rất tốt.
"Cha mẹ cô đâu? Họ thường ngày không trở về sao?"Tống Ly tò mò nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây đều có vẻ đơn độc, hoàn toàn không có dấu vết của ai khác.
Nhưng mẹ cô, một cô gái mới bước vào cấp 2, sống một mình giữa con phố dân cư thưa thớt, gia đình liền như vậy an tâm sao?"Sẽ không quay lại ! " Triệu Thục Mân thu dọn giường, ngồi vào bàn bắt đầu viết viết vẽ vẽ, "Ta hy vọng họ sẽ không quay lại.
Ta tự sống một mình từ khi còn học tiểu học, hoàn toàn không cần ai quản.
"Có thể do trời mưa, trên nền vôi đọng lại một lớp nước cạn, nước đọng trên mái rơi xuống chậu sắt phát ra tiếng kêu tách tách, đầu bút chạm vào trên giấy tiếng sột soạt phá lệ nghe rõ ràng.
truyện [thập niên 80: xuyên về làm con nuôi của mẹ ruột] được đăng tải tại .
độc giả đọc tại đây để xem được đầy đủ nha.
.