Tống Ly ngồi bên cạnh Triệu Thục Mân, chống cằm nhìn, không ngờ mẹ mình khi còn nhỏ lại xinh đẹp như vậy, làn da trắng nõn chóp mũi vểnh cao,lông mi cong cong rũ xuống, che khuất đôi mắt hạnh, mắt hai mí rất sâu, chỗ khóe mắt có một nốt ruồi đen nhạt! Tống Ly không giống mẹ, sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, xinh đẹp cực có tính xâm lược, từ nhỏ đã không có chút gì liên quan đến hai chữ ngây thơ.
Triệu thục mân bị nàng nhìn với ánh mắt xem có chút đánh giá kia, theo bản năng dừng lại động tác viết.
“Tôi xem nhà cô tình cảnh cũng rất khó khăn, theo cô nói ba mẹ cô cũng không cho cô tiền, kia chính là 50 đồng tiền đâý, cô tính toán như thế nào mà còn đem tiền cấp cho cái tên lừa đảo kia hả?”Triệu Thục Mân mím môi, trầm lặng nhìn lướt qua màu sắc rực rỡ trên cuốn sổ, "Từ từ tiết kiệm, sớm muộn gì cũng có, giấy ghi nợ kia cũng viết là trả không kỳ hạn.
"Tuy nhà Triệu Thục Mân chỉ là một tòa nhà nhỏ đổ nát có một tầng nhưng vị trí thực sự rất tốt, dù là ra cửa hàng hay đi học, bốn phương đều thuận tiện đi lại.
Cách vách là tòa nhà kiểu phương tây ba tầng nguy nga lộng lẫy, nhưng vì nhà đã cũ không cách âm tốt nên từ khi vào ở đã nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà bên cạnh, như đang đập chén bát choang chang, tiếng la hét chói tai liên tục không ngừng.
Tống Ly không thể chịu đựng được nữa, cô đứng lên nói: : “Gia đình giàu có mâu thuẫn đều nhiều như vậy sao? Từ khi chúng ta vào nhà đã cãi nhau rồi, vẫn luôn nháo mãi không ngừng , có để cho người ta không gian học tập không vậy ?”Trong tiềm thức cô cảm thấy việc học của mẹ mình hẳn không tốt lắm.
Bằng không, tại sao cô lớn lên đã không nghèo như vậy.
Triệu Thục Mân sớm đã thành thói quen, chôn đầu như cũ ở trên vở viết viết vẽ vẽ, "Tình huống nhà bọn họ đặc biệt , người hiểu biết mới hiểu được, xú con nhện hôi hám kia cũng rất thảm.
Mỗi tối nếu như nó không viết được bài tập, cũng không hay nói chuyện, đi học đều là ngủ bù, nếu mà học được tốt có khi thành ma.
”.