Thập Niên 80 Xuyên Về Làm Quân Tẩu Được Sủng Tận Trời


Thấy Diệp Oanh không động đậy, Kỷ Liên Tề đưa cây kem gần hơn: “Cầm nhanh lên, sắp tan rồi.



Nguyên chủ vì một lần ăn kem không rõ nguồn gốc mà bị tiêu chảy mấy ngày đêm, từ đó không bao giờ ăn kem nữa.


Vậy, cô có nên ăn không?

Diệp Oanh do dự một lúc, rồi cầm lấy cây kem, liếc nhìn Kỷ Liên Tề: “Anh lấy đâu ra vậy?”

“Mua ở trong khu nhà.



Diệp Oanh cắn một miếng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.


“Cây kem này bao nhiêu tiền?”

Kỷ Liên Tề tưởng cô đang kiếm chuyện nói, không để ý đến cô, cô ta lớn thế này rồi chắc không thể chưa từng ăn kem.


“Nói nhanh đi, kem ngoài kia bán thế nào?” Diệp Oanh thực lòng muốn biết.


Cô là một người sinh năm 95, thật sự không hiểu rõ giá cả thời này.


“Ba xu.



“Trời đất, ba xu, rẻ vậy sao? Thế các vị khác thì sao?”

“Năm xu, tám xu, một hai hào đều có.




Diệp Oanh biết được giá kem xong, trong lòng đã có tính toán.


Cô định dành thời gian ra ngoài xem xét thị trường, chuẩn bị làm một điều lớn, cố gắng sớm trở thành triệu phú.


Bây giờ là năm 1986, hộ kinh doanh cá thể đã đầy rẫy, ai cũng có thể làm chủ.


Hôm nay cô đi mua chăn, thấy ở đây gần như không còn ai dùng tem phiếu, tiền mặt đã dần trở thành chủ yếu.


Là người đến từ thế kỷ 21, cô biết rất rõ tầm quan trọng của tiền mặt!

Cô tin rằng dựa vào kiến thức và hiểu biết của một “người đến từ tương lai”, cô sẽ đứng vững ở đây.


Đêm đó, Diệp Oanh mơ thấy gã bạn trai cũ khốn kiếp.


Gã bạn trai cũ là bạn học đại học của cô, sau khi tốt nghiệp, cô đi làm, nhờ khả năng của mình dần lên chức trưởng phòng.


Còn gã bạn trai cũ sau khi tốt nghiệp viện cớ thi công chức, kéo dài không chịu tìm việc, liên tục năm năm.


Trong năm năm đó hầu hết chi phí đều đè lên vai cô.


Tức là, cô không chỉ kiếm tiền nuôi bản thân ở một thành phố lớn, mà còn phải nuôi gã bạn trai cũ khốn kiếp kia.


Cuối cùng, gã bạn trai cũng đỗ công chức sau năm năm.



Đây vốn là chuyện vui, nhưng khi cô còn đang vui mừng cho anh ta, thì anh ta lại bất ngờ đề nghị chia tay rồi chơi trò biến mất.


Anh ta cho rằng bây giờ cô không xứng với mình nữa.


Mấy năm nay trên mạng lan truyền một câu nói: Thi đỗ công chức thì cắt đứt người yêu.

*

* Ý mỉa mai, châm biếm về việc một số người sau khi đạt được mục tiêu lớn trong cuộc đời, như đỗ công chức (một công việc ổn định và được coi trọng ở Trung Quốc), thì họ lập tức bỏ rơi hoặc cắt đứt quan hệ với người đã từng yêu thương, giúp đỡ họ trong quá trình đạt được mục tiêu đó

Không ngờ chuyện đó lại xảy ra với cô.


Cuối cùng, cô bị bỏ rơi, không thể chấp nhận việc bao năm tình cảm và sự hy sinh của mình bị phủi sạch, khóc mất mấy đêm.


Đến khi khóc đến mức không chịu nổi nữa, cô đi du lịch giải sầu, kết quả gặp tai nạn.


“Diệp Oanh, tình mau.



Khi Diệp Oanh còn đang chìm đắm trong nỗi buồn, một bàn tay mạnh mẽ đánh thức cô.


Cô mở mắt ra, thấy Kỷ Liên Tề đang nhíu mày nhìn mình.


“Khóc gì vậy?”

Diệp Oanh mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt, gối ướt đẫm.


Cô vội lau nước mắt, hít mạnh một cái để thông mũi: “Không, không có gì, chắc là mơ thấy ác mộng.



Kỷ Liên Tề bán tín bán nghi, nhìn cô thêm vài cái, rồi mới quay về giường quân dụng nằm, tắt đèn.


“Không sao thì ngủ tiếp đi! Còn sớm mà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận