Đại Thịnh không được, ở thế giới này lại được ah.Cô hiện tại rất rất vui, vui đến sắp bay lên trời rồi.Túc Miểu không có phản ứng với ánh mắt giết người của Lí Ngọc Dung, cùng Trần Vân Vân chào hỏi liền chuẩn bị về nhà.Lúc này, người một mực không nói chuyện Phó Hương Hương đột nhiên mở miệng: "Váy của cô nhìn rất đẹp, chính mình làm sao?"Túc Miểu đã nghe được, nhưng vẫn giả như không biết cô ta đang cùng mình nói chuyện, bước chân đi về phía trước một bước cũng không có dừng.Phó Hương Hương cười một tiếng, trực tiếp gọi tên Túc Miểu: "Vừa rồi nghe vị nữ đồng chí kia bảo cô là Miêu Miêu, hay là Miểu Miểu…”Túc Miểu quay đầu lại: "Ân? Có chuyện gì sao?""Tôi rất thích đai lưng trên váy cô cùng với cái túi đựng tiền nhỏ kia, tôi chưa từng thấy qua hoa văn như vậy ở nơi khác, tôi đoán đây là cô tự mình làm đấy, đúng không? Thế nào, muốn cùng tôi làm chút kinh doanh buôn bán?"Túc Miểu giật nhẹ khóe miệng, không có hứng thú, đang muốn cự tuyệt, khóe mắt liếc qua thoáng người đang dựa vào cửa sổ thủy tinh bên ngoài đường cái cách đó không xa, hai người vạm vỡ đấy.Nơi bọn hắn nhìn chăm chú đúng là người phụ nữ mặc quần đỏ.Xem ra chính là hộ vệ của cô ta.Túc Miểu trong lòng rung mình một cái, thu hồi sự qua loa trên mặt, có chút chân thành: "Bất quá là sở thích lúc nhàn hạ, đảm đương không nổi hai chữ kinh doanh."Phó Hương Hương che miệng cười khẽ, khuỷu tay chống bên mặt, thân hình vốn đã có lồi có lõm mềm nhũn mà tựa vào trên mặt bàn.Sóng mắt cô ta lưu chuyển, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, ngũ quan hơi có vẻ bình thường lập tức làm cho người ta chú ý, giống như rót vào linh hồn, chỉ cảm thấy cô ta phong tình vạn chủng, làm cho mọi người bối rối không thể nhìn đi chỗ khác.Cái này giọng.
.
.Túc Miểu trong chớp mắt liền có chút hoảng hốt, nhịn không được âm thầm nói thầm, như thế nào lại giống như ngựa gầy Dương Châu mà cha năm đó đã sủng ái như vậy.Túc Miểu chưa từng tưởng niệm Hàn Lặc như lúc này.Đừng nhìn hắn lớn lên không bằng hai người vạm vỡ ở bên ngoài kia, nhưng chỉ cần hắn ở chỗ này, cô đã cảm thấy một cảm giác tràn đầy an toàn.Ngày hôm qua cô chỉ sợ sẽ có phiền toái, lúc này mới chủ động mời hắn cùng đi.Không nghĩ tới Hàn Lặc vậy mà có chuyện phải làm.
Túc Miểu thừa nhận, lúc nghe được hắn không thể làm bảo tiêu miễn phí cho mình, cô rất thất vọng.Còn có một chút uỷ khuất không hiểu thấu.Hắn không phải đối với mình cảm thấy hứng thú sao? Như thế nào lại đem những chuyện khác xếp hạng trước cô đây này.
Túc Miểu biết rõ chính mình sĩ diện cãi láo, không nên nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc con người có đôi khi chính là không giảng đạo lý như vậy.Ý tưởng cưỡi lừa tìm ngựa, lại hi vọng người khác chỉ tâng bốc chính mình.Ah ah ah ah ah ah ah ah! !Quả thực là đạo đức bại hoại, không tuân thủ khuê huấn! ! !Túc Miểu ổn định lại tâm tình, vội vàng đem suy nghĩ như con ngựa thoát cương túm trở về, "Chị Vân Vân, chân em có chút đau, có thể làm phiền chị đưa em trở về được không?"Trần Vân Vân nghe thấy chân cô đau, khẩn trương vô cùng, làm sao có thể không đồng ý."Tôi muốn tìm ngươi giúp tôi làm một kiện sườn xám, có vải tôi ra, tiền công tùy cô quyết định." Phó Hương Hương thò tay nhẹ gõ chung trà, ngữ khí lãnh lãnh thanh thanh đấy, cùng tư thế ngồi lười biếng của cô ta tương phản rất lớn.Túc Miểu tâm niệm vừa động, nhưng rất nhanh, khát vọng đối với đồng đại đoàn kết đã bị cô xua tan đi."Tôi sẽ không làm sườn xám."Đây là lời nói thật.Cô sống ở Đại Thịnh, cầm kỳ thư họa hơi thông thạo, nữ công có thể nói là khá tinh xảo, lại để cho cô thêu bình phong, khăn tay, tượng Phật thì được.Làm sườn xám? ?Cô đối với sườn xám rất hiểu biết chỉ trong giới hạn nhận thức của nguyên chủ, chỉ biết là một loại trang phục hoàn toàn thể hiện ra đường cong thân thể của người phụ nữ và trang sức, nào biết làm như thế nào đâu."Tôi chỉ biết thêu một ít đồ nhỏ." Bởi vì bên ngoài có hai người đàn ông đang theo dõi, cô rất am hiểu đạo lý tránh hung tìm cát, cũng không muốn cùng cô ta náo quá mạnh.Phó Hương Hương nhướn mày: "Như vậy sao? Vậy cô giúp tôi thêu một cái túi xách thì có thể chứ? Tôi rất thích thêu thùa truyền thống, tôi muốn cùng cô kết giao bạn bè."Túc Miểu: ".
.
."Cảm ơn, tôi tuyệt không muốn cùng cô làm bạn bè.Cô cũng không ngốc.Cô gái này toàn thân cao thấp đều viết chữ "Có tiền", loại người cay nghiệt như Lí Ngọc Dung cũng phải cùng cô ta cung kính, nghĩa là ngoại trừ tiền cô ta còn có chút thế.Trên đời này có tiền có quyền có thể làm cho người ta trở nên ngạo mạn.Có một người tốt bụng cũng sẽ có nhiều mối quan hệ tốt, nhưng trước đó phải tìm hiểu qua đối phương xem có thể kết giao hay không, mối quan hệ này có thể dùng hay không mới có thể quyết định.Cô thì có cái gì? Ngoại trừ kỹ năng thêu, ngoại hình cũng có phân hạng khá cao, nhưng không có một người phụ nữ nào lại thích có người bạn ở bên cạnh so với chính mình đẹp hơn trẻ tuổi hơn.Túc Miểu bĩu môi.
Dù sao cô cũng không thích."Kết giao sẽ là bạn bè của nhau đấy, không phải sao? Thật có lỗi, tôi tính tình hướng nội ngại ngùng, không có thói quen cùng người mới gặp nhau lần đầu kết làm bạn bè, có duyên sẽ gặp lại."“Tôi cho rằng, cô rất thích tiền."Túc Miểu nhăn nhăn chóp mũi, hỏi lại cô ta: "Ai lại không thích tiền? Tôi có thể nếu có thể kiếm tiền..., tôi đương nhiên sẽ kiếm."Cô thích tiền, nhưng không thích phiền toái.Kiếm tiền làm cho tâm tình cô sung sướng, làm cho cô có cảm giác mình là người hữu dụng, tiền mang cho cô cảm giác an toàn hơn so với bất luận kẻ nào.
Nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi, vì kiếm tiền có thể bỏ qua khả năng chất chứa nguy hiểm trong đó, khúm núm tạo uỷ khuất cho mình.Ngoại trừ chuyện sinh tử, không có gì có thể bức được cô bẻ gãy xương cốt của mình.Phó Hương Hương nhìn chằm chằm vào cô, trong phút chốc liền nở nụ cười."Cô nói đúng." Chợt cúi đầu, cũng không mở miệng nữa..